Status Ngắn Về Tháng 4 Mùa Hoa Loa Kèn!
Tháng tư về với những cơn mưa rào thơm mùi hơi đất, và có lẽ dưới cái vòm trời trong veo và xanh biếc ấy, ai trong chúng ta cũng đã cảm thấy đâu đó một chút vị hè, ừ, chỉ một chút thôi… Có tiếng ve đấy, nhưng mà chưa da diết, cái nắng tháng tư cũng chưa đủ oi ả để người ta khó chịu mà phải chửi thề. Hoa loa kèn trắng muốt những đường đi, những con phố dài mưa vội, những tà áo trắng tinh khôi, những tiếng ve kêu, những nắng mỹ miều. Đôi khi, tôi cảm thấy tháng tư hệt như những cô nàng thiếu nữ mới lớn, rất điệu đàng và đỏng đảnh. Mà… thực ra, với những thằng già như tôi đây, thì tháng tư có nghĩa gì đâu, nếu không phải là những hồi ức đẹp đẽ của một thời áo trắng, một mối tình áo trắng, một cô nàng áo trắng?
Hôm nay, đến với những ngày đầu tiên của tháng tư – tháng giao mùa tinh khôi và nồng nhiệt nhất. Tôi muốn gửi đến các bạn một chút cảm xúc tháng tư bằng những dòng tản mạn cùng những dòng status tháng tư đầy tâm trạng và lãng mạn. Chúng ta hãy cùng chào tháng tư với một tách coffee, một bản nhạc nhẹ nhàng và một chút thi vị trong những lời văn sau đây nhé? Những dòng status tháng tư này được trích trong một vài bài tản văn tôi viết trước đó, cùng vài bài tản văn viết về cô gái tháng tư sưu tầm của những tác giả khác. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích những dòng status tháng 4 và những câu nói hay về tháng 4 đầy cảm xúc này. Chúc các bạn có những phút giây thật tuyệt bên những dòng stt tháng 4 lãng mạn, cảm xúc cùng những dòng stt về tháng tư hay!
Status Tháng 4 Mùa Hoa Loa Kèn
1. Hà Nội lạ quá! Sớm hạ mà như sang Thu. Muốn sống vội cũng không được, kìa những hàng cây nhú lá non, kìa gió mơn mởn, kìa lòng người nhẹ tênh!
2. Những cánh hoa phai tàn thật nhanh, em có bay xa em có đi xa mãi. Tháng tư đôi khi thật mỏng manh để mình nói ra những câu chân thật!
3. Tháng tư về, trong tôi lại ùa về những kỉ niệm tuổi thơ, những buổi chiều tha thẩn ngoài đồng tím những chú dế đem về chọi với bạn, những buổi tối nắm tay nhau rong chơi trên đường làng.
4. Cần gì cá tháng tư trong khi cả cuộc đời mày đã là một trò đùa.
5. Tháng Tư về với nhân gian, bướm bay én lượn, cỏ trổ hoa tươi, non sông chúm chím, sức sống ngời ngời!
6. Đầu tháng tư, trời mưa nắng thất thường. Đôi khi ngẩng đầu lên khỏi núi bài để thở, tận đáy lòng cảm thấy chua xót, bỗng muốn thời gian ngừng lại khoảnh khắc này. Đừng trôi nữa.
7. Tháng tư, những gánh hàng rong đầy ắp những quả mơ vàng, nho nhỏ, vẽ về đủ đầy cả một giấc mơ của những ngày xưa cổ tích. Giấc mơ của anh. Giấc mơ của em. Mơ về một chiều sông Hồng đầy gió, anh đi nhặt những viên đá nham nhở, ném xuống dòng sông cuộn chảy, để thả trôi mọi buồn phiền đi thật xa.
8. Những cánh hoa phai tàn, thật nhanh, em có bay xa, em có đi xa mãi. Tháng tư đôi khi thật mong manh. Để mình nói ra những câu chân thật. Giá như tôi một lần tin em cô gái tôi thương nay hoá theo mây gió. Để lại tháng tư ở đó.
9. Tháng tư là những ngày mưa bất chợt, những ngày nắng râm ran, những ngày hồn ta trôi đi vội vã.
10. Chạm vào tháng tư, xin ai đó cứ bước đi nhè nhẹ và tĩnh lặng để cảm nhận cái thời tiết nửa xuân nửa hạ của những ngày tháng tư chuyển mùa. Tháng tư là bình dị một vòm trời xanh mây trắng. Nắng sóng sánh đổ dài trên những mái ngói cổ trầm lặng màu thời gian. Những đoá hoa đầu hè nở vội, những xe hoa rong chất đầy những bó hoa còn e ấp nụ.
11. Thời tiết đẹp là khi người ta cảm thấy dễ chịu. Còn thời tiết tuyệt vời là những ngày đẹp hơn cả ta mong đợi. Đó là những ngày tháng tư của chúng mình. Bỗng thiết nghĩ tháng tư này chúng ta đừng làm gì thì hơn, hãy cứ bình thản sống và làm mọi điều mình yêu thích. Hãy cứ vi vu khắp phố phường để đi trong cái nắng mới sau một mùa đông dài. Tạm quên mình đang phải chạy đua với thời gian từng ngày từng ngày, cứ cho mình sự riêng tư với tâm hồn khi trái tim còn biết rung động trước mọi thứ. Sẽ có những ngày ta chẳng thiết tha gì, nhưng cũng có những ngày ta thiết tha được sống nhiều hơn.
12. Tháng tư, cái tiết trời như chiều lòng người, mát mẻ, dễ chịu. Âu cũng chỉ là mang thêm chiếc áo khoác mỏng lúc ra khỏi nhà vào sang sớm hay lúc chiều muộn… Tháng tư bắt đầu là những gánh hàng rong, những chiếc xe đạp cũ kĩ trên khắp những con phố Hà Nội chở đầy một loài hoa: gian đơn, dịu dàng, tinh khôi. Hoa Loa Kèn!
13. Yêu những hàng cây. Yêu những con đường. Yêu mảnh mặt trời treo vắt vẻo vòm cây. Yêu Hà Nội tháng tư về. Hồn chao nghiêng.
14. Hãy tin rằng, cho dù đứng trước hiểm nguy hay bất kỳ khó khăn gì trên cuộc đời này, những người yêu nhau chân chính sẽ không bao giờ buông tay.
15. Tháng Tư dệt bao yêu thương, dệt bao ước muốn và dệt những đợi chờ… Chông chênh lắm nhưng hạ về có chăng lòng người bớt hiu quạnh hơn.
16. Những cánh hoa phai tàn thật nhanh… Tháng tư đôi khi thật mong manh.
17. Những cơn mưa bất chợt ùa về trên phố, tiếng sấm rền vang như báo hiệu một mùa mới sắp về. Phải chăng hạ đang chạm vào từng ngóc ngách, len lỏi vào dòng người tấp nập ngược xuôi. Mùa mới về, mang theo những xúc cảm vẹn nguyên chưa vẩn đục. Và tháng Tư về, gói trọn nỗi nhớ, niềm thương trong màu trắng tinh khôi của hoa loa kèn.
18. Tháng tư, ai đó nói với ta về sự nuối tiếc một mùa hoa của miền Bắc. Vậy chẳng phải mình quá may mắn sao? Giữa bao nhiêu bộn bề của công việc, giữa cái ồn ào đua chen của Sài Gòn, ta gác lại tất cả cho một chuyến đi gói ghém mang về những sắc hoa. Hoa gạo đang nở, phủ trên nền trời xám âm u những ngày gió mùa ở quê một màu đỏ rạo rực. Chỉ cần bấy nhiêu thôi, ta chẳng bao giờ sợ đi lạc giữa những điều thân thuộc của quê hương.
19. Tháng tư, ta tiếc mãi vì chẳng mang vào cho bạn một bó hoa loa kèn từ Hà Nội còn nguyên nụ xanh. Thôi thì sẽ hái cho bạn một chùm Osaka vàng còn nguyên nụ và bảo với bạn rằng “Hãy nhìn hoa và mơ về xứ Bắc, mơ về Hà Nội của bạn”.
20. Tháng tư là cái tháng mà tôi cực kì ghét, nhưng để lại cho tôi nhiều lắng đọng, nhiều suy nghĩ. Tháng tư – Nó như một cô gái mới lớn, dỗi hờn, đỏng đảnh. Nó kết bạn với chàng nắng nóng tính, nàng gió ranh ma và chàng mưa ủy mị. Để rồi, mỗi khi buồn hay giận ai, tụi nó kết liễu tất cả những thứ nằm trong tầm kiểm soát của chúng.
21. Tháng Tư suy ngẫm một chút cho mình, cho người, cho mùa qua đi. Xin bước chân người qua đời cứ nhẹ nhàng như thế, đừng làm vỡ nát bông hoa loa kèn tinh khôi, đừng làm xao lòng kẻ mong đợi. Cũng đừng đi ngang qua con đường quen bởi kí ức thì mãi là kí ức chẳng thể nào quên được, có chăng nó chỉ ngủ yên trong tim. Để một sáng tháng Tư, Hà Nội vẫn bình yên lặng lẽ như những giỏ hoa loa kèn đầy ắp hơi sương trên xe cô bán hoa có nụ cười thật đẹp đi khắp con phố. Tháng Tư của tôi, Hà Nội của tôi cứ nhẹ nhàng thế nhé.
22. Những cơn mưa tháng ba, mưa phùn mùa xuân, cố gắng kéo nhau lấn sang tháng tư một chút. Lâu rồi, khi cơn mưa tháng ba với em chỉ còn là phù phiếm, hay nước mắt cũng chỉ để cho hợp với hoàn cảnh thiếu nước và nhức mắt mà thôi. Thì tháng tư dường như là nỗi nhớ cho điều gì đó xa xôi mà tinh khôi ềm đềm.
23. Tháng tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế, mây xa vời, nắng xa vời, con sông xa lững lờ trôi.
24. Tháng tư về, em tung tăng trong chiếc áo trắng tinh khôi, em dạo bước trên con đường Hoàng Diệu đầy yêu thương và bình yên trong mắt.
25. Tháng tư, em cười tươi dưới màu nắng dịu dàng tràn qua kẽ lá. Tháng tư, em gọi yêu thương từ sâu thẳm con tim mình… và tháng tư, em chầm chậm đi đón những điều thật giản dị. Đó là tình yêu anh ạ!
26. Tháng tư về, từng cơn mưa lạnh rơi vào trong phố, lạnh giá… Gió cũng âm thầm lặng lẽ ở ngay cạnh mưa, tan trong mưa, nguyện chịu cái lạnh giá của mưa, gió cũng trở nên ướt lạnh. Không còn mùa đông, nhưng phố trầm lặng, đôi lúc đứng lặng nhìn Hoàn Kiếm, thấy mong manh một nỗi niềm, cảm giác tận sâu trong tâm hồn có điều gì đó khuyết thiếu. Đứng giữa lòng Hà Nội, giữa những con đường đã quá quen thuộc mà lòng nhớ Hà Nội đến cháy lòng. Nhớ như đã xa Hà Nội cả nghìn km. Nỗi nhớ cứ đầy dần lên, lòng cứ nghẹn lại. Đứng bên dưới nhìn lên lan can quán Đinh, thèm, nhớ…nhưng không dám bước chân lên.
27. Tháng tư, gió thôi không hát khúc hát của người bạn đồng hành phố, gió gửi mình đến một nơi xa, ôm chặt một người lữ khách tha hương. Gửi một chút mưa bụi cho miền Trung đầy nắng.
28. Tháng tư, loa kèn trắng tinh khôi trong những ngày mưa chuyển mùa Hà Nội. Trời càng sụt sùi mưa bụi, màu trắng của loa kèn càng trở nên dịu dàng, lan tỏa. Những ngày này, lang thang trên khắp những con đường Hà Nội nơi nào cũng có thể nhìn thấy những xe hoa, đầy màu trắng. Những nụ hoa còn e ấp khép hờ, như cười, như thẹn thùng với phố. Loa kèn trắng đến tận cùng của những tinh khôi, trắng làm nao lòng những kẻ lang thang… Giữa những làn mưa bụi, dù đôi khi bước vội chân vì lạnh, vì để tránh những cơn mưa thấm sâu vào tâm hồn… nhưng lại không thể nào rời mắt khỏi những bông hoa trắng nở lắng sâu giữa phố phường Hà Nội.
29. Tháng tư, những gánh hàng rong đầy ắp những quả mơ vàng, nho nhỏ, vẽ về đủ đầy cả một giấc mơ của những ngày xưa cổ tích. Giấc mơ của anh. Giấc mơ của em. Mơ về một chiều sông Hồng đầy gió, anh đi nhặt những viên đá nham nhở, ném xuống dòng sông cuộn chảy, để thả trôi mọi buồn phiền đi thật xa.
30. Tháng tư, có một con đường vẫn đang chờ đợi anh. Chờ đón bước chân anh trở về. Hà Nội của anh, Hoàn Kiếm trầm mặc, Long biên lộng gió… Mọi nơi đều vẹn nguyên dấu chân anh. Tháng tư, em sẽ đi trọn ven những con đường ấy, gửi giùm anh nỗi yêu thương vào lòng phố. Để phố biết dù người có đi xa, nhưng tâm hồn người đã gửi trọn cho miền đất này, mãi ở bên cạnh. Chỉ còn lại là những niềm yêu sâu lắng, tha thiết…
31. Tháng tư, gửi Hà Nội về phương xa ấy cho anh. Một chút thôi, để biết Hà Nội cũng đang nhớ thương anh… Buộc nỗi nhớ vào gió, bay đi.
32. Một chiều tháng tư, mưa bay lất phất. Hà Nội lạnh và buồn. Trong buổi chiều ấy, lần đầu tiên cô gặp anh.
33. Đang lúc anh chán chường ngồi lại vào chiếc ghế thì trời bỗng lại đổ mưa. Những cơn mưa tháng tư vẫn vậy, không nặng hạt có lúc rả rích có lúc bất chợt đến rồi bất chợt tan.
34. Chiều hôm đó như hầu hết những buổi chiều cuối tháng tư khác, Hà Nội se lạnh một cái lạnh man mác, buồn rười rượi. Có cái cảm giác như của mùa thu. Bên đường dòng người vẫn tấp nập lại qua, nhưng không hiểu sao vẫn có cái cảm giác chậm chạp lặng lẽ đến hiu quạnh. Phía dưới mặt hồ, những ánh nắng vàng của hoàng hôn lấp lánh trên ngọn sóng, trải dài sang tới bờ bên kia và cứ thế trải dài mãi tới tận chân trời rồi bỗng đỏ rực hẳn lên ở phía trời xa chỉ có thoáng vài gợn mây. Ở giữa màn nắng mong manh ấy, rặng cây bên hồ trở nên láp lánh như những ngọn nến lung linh cuối buổi cầu nguyện, còn những tòa nhà cao ở phía xa kia thì cứ mờ dần.
35. Vào buổi tháng tư, cô ngồi tựa bên khung cửa đọc sách một hồi lâu. Chỉ đến khi có một cơn gió mạnh làm cô cay mắt thì cô mới sực nhớ ra là từ nãy tới giờ vẫn trang sách ấy. Cô khẽ cúi xống, mím môi lại thẹn thùng rồi đưa tay giật giật mấy sợi tóc như thể trách mình là sao cứ nhớ về anh một cách vô duyên như vậy.
36. Hà Nội những ngày cuối tháng tư, cơn mưa rào bất chợt đến rải trắng mặt đường đã thưa người qua lại. Những cây xưa, cây sấu cổ thụ cả những cây hoa sữa bên đường đứng im lìm trong mưa, nhành lá rũ xuống trong cái lạnh khe khẽ đến ngọt ngào.
37. Một chiều tháng tư đẹp chưa từng có. Đến nỗi nhiều người hẳn sẽ nghĩ rằng sẽ không còn bức ảnh hoàng hôn nào có thể đẹp được như thế nữa.
38. Tháng tư, mùa hè len lỏi trên từng con đường, từng ngõ phố. Tháng 4 hoa gạo đỏ rực một góc trời, của nắng dịu mùa hè, của những bông loa kèn đang thi nhau khoe sắc…
39. Em yêu tháng Tư, không phải vì em sinh vào tháng Tư, đơn giản thôi bởi vì em yêu hoa Loa Kèn, mà chỉ mỗi tháng Tư mới có hoa Loa Kèn.
40. Buổi sáng nắng, ra đường gặp một gánh hàng hoa Loa Kèn trắng muốt. Tôi thẫn thờ: Tháng Tư về, giờ em nơi đâu?.
41. Mưa. Sáng thức giấc nghe mưa về qua phố. Cơn mưa đầu mùa mang theo những mát lành, xoa dịu những ngày tháng Ba bỏng rát, lộc vừng trước nhà vươn mình thêm những chồi non, chuẩn bị đơm bông… Tháng Tư về.
42. Tháng Tư, lẫn với khúc hát mùa hè, là lúc những chiếc xe chất đầy hoa loa kèn rong ruổi khắp các ngõ phố Hà Nội. Có những ngày tháng chật chội em bỏ quên những mùa sang, nhưng nghe lòng dịu lại khi bắt gặp những gánh hoa rong đủ sắc màu trên đường, những gánh hoa tháng Tư.
43. Tháng Ba chầm chậm trôi qua. Những cơn mưa về phủ lối tháng Tư. Em vẫn luôn thích tháng Tư trong quán nhỏ ngắm mưa, một mình. Em thích tháng Tư trong màu trắng hoa loa kèn, và thích cả tháng Tư của những hàng cây xanh mướt một màu. Tháng Tư xanh.
44. Tháng Tư. Tháng của những lời hẹn ước. Tháng Tư với những con đường quanh co chờ đợi, với những cơn mưa đong đầy miền ký ức. Tháng Tư, những ngọn gió trốn cả vào nỗi nhớ. Thật lạ kì, Tháng Tư em thấy có rất nhiều những khung cửa sổ để ngỏ đón mặt trời… Người ta cũng như em, chờ đợi…
45. Tháng Tư, em cười tươi dưới màu nắng dịu dàng tràn qua kẽ lá. Tháng Tư, em gọi yêu thương từ sâu thẳm con tim mình… và tháng Tư, em chầm chậm đi đón những điều thật giản dị. Tháng Tư… em chờ đợi những sự bắt đầu… Chờ yêu thương lấp đầy trái tim.
46. Tháng tư về, những cảm xúc không tên theo từng cơn gió thổi ào về trong ký ức. Bồi hồi chút, hoang mang chút, nhớ chút chút. Muốn ngồi một mình, ly cà phê sữa thân quen, một góc nhỏ, ngắm dòng người qua lại. Tự nhốt bình yên vào trái tim xao xuyến đó, cho nó những phút thinh lặng.
47. Tháng tư về, những nỗi nhớ da diết làm lòng trống không tựa mơ mồ. Chẳng định nghĩa được mớ cảm xúc hỗn độn đó là gì, thấy hụt hẫng, ngừng nghỉ để quyết định nên đi tiếp hay rẽ ngang. Nhớ ba mẹ, nhớ những người trong kíức, nhớ những con đường quen, nhớ tất thảy.
48. Tháng tư về, bất kỳ ai dù là có người thương hay chưa, đều có lúc thấy buồn. Không hẳn cô đơn, chỉ là cảm giác tiếc nuối một số điều, đứng im trước những vận động trước mắt. Nỗi buồn, là điều tất thảy hiển nhiên len lỏitrong cuộc sống, không trốn tránh được. Chỉ duy cách, đối diện và yêu nó, cho nó khoảng không riêng để rồi đi qua nó nhẹ nhàng.
49. Tháng tư về, chớp mắt đã thấy mọi vật thay đổi đến lạ,con người, sự vật hoặc vì cuộc sống hoặc vì cố gắng, không còn như xưa nữa. Yêu rồi ghét, ranh giới cũng tựa như một sợi chỉ mong manh, buông ra bên này lại thấy bên kia.
50. Tháng tư về, đón những điều mới mẻ về trước mắt. Gửi nỗi buồn theo gió cuốn đi, ngày gió ngừng thổi, tất cả biến mất. Hay thôi, cứ mang đến rồi ra đi, đỡ nhàm chán hơn.
51. Bạn sé để ý và thấy những ngày tháng tư trời sẽ xanh rất xanh, phố xá sẽ thơm nức mùi hoa loa kèn, đường sẽ ngập trong lá vàng, Hồ Gươm sẽ chồi non xanh phủ và đêm tháng tư đầu hè vẫn sẽ dịu dàng quyến rũ, và đâu đó, là những đôi bàn tay bên nhau, tay trong tay…
52. Những buổi sáng tháng tư nắng dịu, trên balcon em là hoa lan sao vàng li ti, hoa gấm nhung lá xanh mướt. Em thấy dải sương mờ phía xa xa. Nơi anh trời sẩm tối.
53. Nếu ta yêu nhau vào tháng tư. Em sẽ đưa anh ra cánh đồng đầy ngô. Gió rì rào kể chuyện cổ tích, kể về những giấc mơ không có thật trên đời. Em thích mùi ngô, thanh và mát. Lá xanh biêng biếc, như tình yêu của em…và sẽ tan vaò đất trời, như chu kỳ tồn tại của riêng nó.
54. Nếu ta yêu nhau vào tháng tư. Em sẽ chỉ cho anh thứ anh đã đánh mất. Rồi anh sung sướng khi tìm được nó. Em đã chờ đến tháng năm, để trả lại cho anh thứ ấy. Vậy mà, anh tìm thấy nó vào ngày tháng tư bung xoà gió.
55. Tháng tư, gió thôi không hát khúc hát của người bạn đồng hành phố, gió gửi mình đến một nơi xa, ôm chặt một người lữ khách tha hương. Gửi một chút mưa bụi cho miền Trung đầy nắng.
56. Tháng tư, những gánh hàng rong đầy ắp những quả mơ vàng, nho nhỏ, vẽ về đủ đầy cả một giấc mơ của những ngày xưa cổ tích. Giấc mơ của anh. Giấc mơ của em. Mơ về một chiều sông Hồng đầy gió, anh đi nhặt những viên đá nham nhở, ném xuống dòng sông cuộn chảy, để thả trôi mọi buồn phiền đi thật xa.
57. Tháng tư, có một con đường vẫn đang chờ đợi anh. Chờ đón bước chân anh trở về. Hà Nội của anh, Hoàn Kiếm trầm mặc, Long biên lộng gió… Mọi nơi đều vẹn nguyên dấu chân anh. Tháng tư, em sẽ đi trọn ven những con đường ấy, gửi giùm anh nỗi yêu thương vào lòng phố. Để phố biết dù người có đi xa, nhưng tâm hồn người đã gửi trọn cho miền đất này, mãi ở bên cạnh. Chỉ còn lại là những niềm yêu sâu lắng, tha thiết…
58. Tháng tư về rồi, tháng tư đã bắt đầu phủ lên đất trời, thấm vào lòng người cái màu trắng thuần khiết, tinh khôi và giản dị của loa kèn. Bỗng nhớ lắm những sáng sớm se lạnh, những chiều gió mát đi dọc con phố, đâu cũng tràn ngập hoa loa kèn mà nhiều người vẫn gọi là hoa bách hợp, huệ, ly.
59. Tháng tư về trời vẫn chưa hết lạnh, nàng Bân vẫn còn lưu luyễn gửi nỗi cô đơn vào những cơn gió hanh hao. Tháng tư, nắng nhẹ nhàng quá, mây trắng cũng nhẹ nhàng. Giữa những tấp nập phố phường, chợt thấy một màu trắng trong của hoa loa kèn thân thương đến lạ. Màu hoa như ôm vào lòng cả đất trời những ngày tháng tư chuyển mùa, nửa xuân nửa hạ. Tháng tư, có ai đó chợt mỉm cười khi thấy cô gái ôm bó hoa loa kèn trong tay đi giữa những vạt nắng lung linh đang ùa về trên phố.
60. Tháng ba cứ chầm chậm mang cánh hoa đi xa để tháng tư mang loa kèn trở lại vỗ về vào lòng phố, cứ nhẹ nhàng để loa kèn dệt nỗi nhớ vào tháng tư nhé.
61. Tháng tư, có một con đường vẫn đang chờ đợi anh. Chờ đón bước chân anh trở về. Hà Nội của anh, Hoàn Kiếm trầm mặc, Long biên lộng gió… Mọi nơi đều vẹn nguyên dấu chân anh. Tháng tư, em sẽ đi trọn ven những con đường ấy, gửi giùm anh nỗi yêu thương vào lòng phố. Để phố biết dù người có đi xa, nhưng tâm hồn người đã gửi trọn cho miền đất này, mãi ở bên cạnh. Chỉ còn lại là những niềm yêu sâu lắng, tha thiết…
62. Tháng tư về, mùa hè cũng len lỏi trên từng con đường, từng ngõ phố. Tháng tư, tháng của hoa gạo đỏ rực một góc trời, của nắng dịu đầu hè, của hương thơm từ những bông hoa loa kèn đang thi nhau đua sắc.
63. Tháng tư về, con người ta dường như cũng thấy nhẹ nhõm hơn, khi không còn phải khoác trên mình những chiếc áo dày, không còn những ngày co người trong chiếc chăn to sụ để tránh từng đợt gió mùa đông thổi nữa.
64. Những ngày đầu tháng tư, mùa xuân dường như vẫn đâu đây. Bầu trời cao hơn với những tia nắng dịu dàng chiếu xuống mặt đất.
65. Tháng tư về, bất chợt đổ mưa rào. Cơn mưa chuyển mùa làm cây cối như được phủ một màu xanh khác, màu xanh của sức sống căng tràn. Đường phố sạch sẽ tinh khôi. Tâm trạng con người vì thế mà cũng nhẹ nhàng hơn, không còn buồn bã như những ngày đông, không khắc khoải hoài niệm như mùa thu, không bức bối vì sức nóng của mùa hè.
66. Tháng tư về, trong tôi lại ùa về những kỉ niệm tuổi thơ, những buổi chiều tha thẩn ngoài đồng tìm những chú dế đem về chọi với bạn, những buổi tối nắm tay nhau rong chơi trên đường làng.
67. Tháng tư đẹp đến thế, làm con người ta chỉ ước được quay lại cái thời “ngày xưa ấy”, để được cảm nhận nhiều những tháng tư của đất trời nước Nam hơn nữa.
68. Em yêu tháng Tư, không phải vì em sinh vào tháng Tư, đơn giản thôi bởi vì em yêu hoa Loa Kèn, mà chỉ mỗi tháng Tư mới có hoa Loa Kèn.
69. Tháng Tư, lẫn với khúc hát mùa hè, là lúc những chiếc xe chất đầy hoa loa kèn rong ruổi khắp các ngõ phố Hà Nội. Có những ngày tháng chật chội em bỏ quên những mùa sang, nhưng nghe lòng dịu lại khi bắt gặp những gánh hoa rong đủ sắc màu trên đường, những gánh hoa tháng Tư.
70. Tháng Ba chầm chậm trôi qua. Những cơn mưa về phủ lối tháng Tư. Em vẫn luôn thích tháng Tư trong quán nhỏ ngắm mưa, một mình. Em thích tháng Tư trong màu trắng hoa loa kèn, và thích cả tháng Tư của những hàng cây xanh mướt một màu. Tháng Tư xanh.
71. Tháng Tư, em cười tươi dưới màu nắng dịu dàng tràn qua kẽ lá. Tháng Tư, em gọi yêu thương từ sâu thẳm con tim mình… và tháng Tư, em chầm chậm đi đón những điều thật giản dị. Tháng Tư… em chờ đợi những sự bắt đầu… Chờ yêu thương lấp đầy trái tim.
72. Lại một tháng Tư nữa cho anh đào nở rộ, cho lòng em dâng lên những xúc cảm bồi hồi. Trưa nay nghe lại bài hát anh đã từng gửi cho em, lòng em lại nhớ anh da diết. Nơi phương trời xa ấy, có khi nào, trong khoảnh khắc nào, anh chợt nghĩ rằng, có một người, vẫn còn khắc khoải vì anh?
73. Những ngày tháng 4, phố dường như chìm trong sắc trắng tinh khôi của loa kèn. Loa kèn tháng 4 mang về những khoảnh khắc bình yên, mang về nắng và gió. Trên những con phố Hà Nội bỗng trở nên nên thơ hơn bởi những gánh, những xe hoa rong chất đầy những nụ loa kèn còn e ấp, chưa kịp nở.
74. Tháng 4 đến cũng là lúc cây bàng xanh lá mỡ màng, cũng là lúc loa kèn xuống phố vào một sáng sớm còn một chút se lạnh của mùa xuân. Có tiếng ai đó khẽ cười, nụ cười tinh khôi trong trẻo vào một sớm tháng 4.
75. Nhành hoa trắng muốt tay em cầm, nối mùa xuân mùa hè. Tháng 4 về là những lúc tiết trời thật lạ, có khi lai rai mấy buổi mua phùn, mùa xuân vẫn còn lưu luyến. Cũng có khi có chút nóng bức của đầu hè, để rồi phảng phất chút heo may của mùa thu. Chiều tháng 4, những cơn gió nồm nam dường như nhắc nhở ai đó mùa đông vẫn còn chưa khuất hẳn.
76. Tháng 4 sang, loa kèn trắng tinh khôi bắt đầu nở rộ. Những ngày tháng 4, phố dường như chìm trong sắc trắng tinh khôi của loa kèn. Loa kèn tháng 4 mang về những khoảnh khắc bình yên, mang về nắng và gió. Trên những con phố Hà Nội bỗng trở nên nên thơ hơn bởi những gánh, những xe hoa rong chất đầy những nụ loa kèn còn e ấp, chưa kịp nở.
77. Tháng 4 đến, tự nhiên thích những con phố trở lên thênh thang tự lúc nào. Thích những buổi chiều đạp xe trên cầu lộng gió, tự nhiên thấy cuộc sống nhẹ nhàng và ý nghĩa quá. Gió nhè nhẹ, chợt một chiều áo dài em bay trong gió, mái tóc dài thướt tha, mờ ảo hết lối đi về.
78. Tháng 4, có nghe không Hà Nội đẹp lắm. Mọi người vẫn thường bảo tháng 4 là mùa thu non của Hà Thành. Những con phố trở lên thênh thang, không nắng, không mưa, trời vẫn xanh và tán cây cũng thế. Tháng 4 đứng giữa hai mùa: nóng – lạnh.
79. Tháng 4 đến, tự dưng thèm nghe bản tình ca vi vu của gió. Thích lạc vào những cánh đồng xanh tắp, nghe gió kể chuyện cổ tích, kể về những giấc mơ không có thật. Thích được nghe về truyền thuyết hoa loa kèn, ở đó Lilia đã dành trọn tình yêu chung thủy cho Giắc, để rồi hóa thân thành loa kèn trắng tinh khôi, tượng trưng cho sự chung thủy, đợi chờ và để tháng 4 có một loài hoa đặc trưng làm say đắm lòng người.
80. Tháng tư về rồi đấy, chạm tay vào tháng tư đi em. Ngoài kia những bông gạo đỏ, những tán sửa dường như vẫn lưu luyến chút nắng hanh hao, nhàn nhạt và ngọt ngào của tháng ba. Tháng ba người ta chờ đợi những bông hoa sưa không mùi, không vị, những chùm hoa bưởi trắng thơm ngào ngạt những ngày mưa ẩm ướt, những cây gạo đỏ chơ vơ lẻ loi đứng một minh trong vạt nắng chiêu nhân nhạt. Vậy tháng tư ai đó chờ đợi điều gì nhỉ? Có ai chờ hoa loa kèn trắng không? Có ai thích nghe về truyền thuyết loa kèn không? Có ai mong dù một chút thôi hương của những buổi chuyên mùa đầu hạ? Có ai nhớ về những tán anh đào mùa này cũng đang trắng xóa lỗi về?
81. Chạm vào tháng tư, xin ai đó cứ bước đi nhè nhẹ và tĩnh lặng để cảm nhận cái thời tiết nửa xuân nửa hạ của những ngày tháng tư chuyển mùa. Chạm vào tháng tư, người ta chờ đợi một loài hoa của vội vàng, một loài hoa trắng tinh khôi, tượng trưng cho sự chung thủy, đợi chờ và để tháng tư vẫn hát những bản tình ca của gió trên những lối nhỏ đi về. Cho ai đó mơ màng về những lối mòn hoa dại nở, nghe gió hát mùa hè để lặng ngắm những chân trời xanh đến thế.
82. Tháng tư về rồi, tháng tư đã bắt đầu phủ lên đất trời, thấm vào lòng người cái màu trắng thuần khiết, tinh khôi và giản dị của loa kèn. Bỗng nhớ lắm những sáng sớm se lạnh, những chiều gió mát đi dọc con phố, đâu cũng tràn ngập hoa loa kèn mà nhiều người vẫn gọi là hoa bách hợp, huệ, ly.
83. Tháng tư là bình dị một vòm trời xanh mây trắng. Nắng sóng sánh đổ dài trên những mái ngói cổ trầm lặng màu thời gian. Những đoá hoa đầu hè nở vội, những xe hoa rong chất đầy những bó hoa còn e ấp nụ, những gánh hàng rong chở đầy những quả mơ óng vàng, những quả xoài nằm xếp lớp ngay ngắn trên những chiếc xảo tre mộc mạc. Thành phố nhỏ, ngõ nhỏ nên loa kèn trắng nối đuôi nhau trên những chiếc xe đạp cũ kĩ đậm màu thời gian, âm thầm xuống phố tự bao giờ. Mỗi mùa loa kèn về, thành phố như được khoác lên mình một thứ gì đó rất đỗi thân thuộc, dịu dàng.
84. Tháng tư về trời vẫn chưa hết lạnh, nàng Bân vẫn còn lưu luyễn gửi nỗi cô đơn vào những cơn gió hanh hao. Tháng tư, nắng nhẹ nhàng quá, mây trắng cũng nhẹ nhàng. Giữa những tấp nập phố phường, chợt thấy một màu trắng trong của hoa loa kèn thân thương đến lạ. Màu hoa như ôm vào lòng cả đất trời những ngày tháng tư chuyển mùa, nửa xuân nửa hạ. Tháng tư, có ai đó chợt mỉm cười khi thấy cô gái ôm bó hoa loa kèn trong tay đi giữa những vạt nắng lung linh đang ùa về trên phố.
85. Tháng tư về rồi, tháng tư đã bắt đầu phủ lên đất trời, thấm vào lòng người cái màu trắng thuần khiết, tinh khôi và giản dị của loa kèn. Bỗng nhớ lắm những sáng sớm se lạnh, những chiều gió mát đi dọc con phố, đâu cũng tràn ngập hoa loa kèn mà nhiều người vẫn gọi là hoa bách hợp, huệ, ly.
Tháng 4, người Sài Gòn bâng khuâng nhiều, nhớ nhiều vì những cái cớ mượn của mùa thu. Ừ thì Sài Gòn đong đảnh đấy, chỉ cần một gốc cây đổi mùa thay lá, một chiều có gió, một ngày trưa có mưa rào khiến lòng người trôi về những miền ký ức có bóng dáng một mùa hoa. Sài Gòn mùa này thì không có hoa loa kèn, suy cho cùng thì Sài Gòn không có mùa hoa nào cả, mảnh đất của người con tứ xứ đã làm nên một Sài Gòn hoàn toàn khác.
Tự Khúc Tháng 4 Và Những Hoài Niệm Không Tên – Tác Giả: Khánh An
Tháng 4 về, còn mình em và phố. Chúng mình chẳng đi cùng nhau qua nỗi mùa xuân nên lòng cứ luyến tiếc, để tháng 4 về với con đường nhạt nhòa bước chân đôi lứa, hạnh phúc chẳng được vẹn nguyên. Cứ thế ta để thời khắc trôi qua, kỉ niệm mờ dần, chếnh choáng mùi hương phai nhạt đi theo mây gió. Dẫu vậy, lòng ta vẫn còn vấn vương bao kỉ niệm xưa cũ của ngày xa vắng.
Đạp xe chầm chậm trên phố Khâm Thiên một buổi chiều đón những tia nắng nhảy nhót trên đường, lặng nghe tiếng gió xạc xào giữa những tầng lá cây cổ thụ, thấy thoáng qua một chị hàng hoa với bó hoa loa kèn trắng, lòng ta bất chợt xốn xang khó tả. Vậy là tháng 4 về rồi sao?
Tháng 3 là tháng của nắng, của gió phương Nam, của cái rét nàng Bân bất ngờ và đột ngột nơi xứ Bắc, là lúc mà mùa xuân đang vội vã đi xa trong vòng quay thời gian chầm chậm, đều đều. Xin gửi vào gió chút tiếc nuối, một chút chạnh lòng, một chút hoài niệm vấn vương lưu luyến để ta đón tháng 4 về qua phố bằng những bông hoa loa kèn trắng tinh khôi trong cái nắng chớm hạ.
Tháng 4 đến với chúng ta đầu tiên qua ánh nắng. Những tia nắng tháng 4 không quá gay gắt, chói chang mà nhẹ nhàng đến lạ. Nó chẳng còn khép mình run rẩy trong cái se lạnh của mùa xuân, từng tia nắng chen qua từng kẽ lá, hàng cây, rồi thắp xuống lòng đường, len lỏi vào từng dòng xe tấp nập mang cho con người ta cảm giác thinh thích vì chút cảm giác ấm nhẹ. Thích nhất cái cảm giác vào mỗi buổi sáng tháng 4 đi trên những con đường quen thuộc của thủ đô thân thương đâu đâu cũng ngập tràn một màu trắng mượt mà của hoa loa kèn trên xe đạp chở đầy hoa hay các gánh hoa nhịp nhàng mà các mẹ, các chị bán hàng rong. Những lúc như thế chỉ muốn dừng lại và ngắm thật lâu cái màu trắng thuần khiết đến lạ, mùi hương phảng phất khiến ta ngẩn ngơ của những đóa loa kèn còn đọng sương sớm.
Có người nói tháng 4 là tháng hạ về. Nhưng với tôi, tháng 4 chỉ là tháng của nắng, của gió, của hoa loa kèn trắng trong, thanh khiết. Tháng 4 còn là tháng của hoài bão, ước mơ, là tháng để thức dậy và bước đi vì tháng 4 là tháng mệt nhoài cho học hành thi cử vì mùa thi đã về, nhất là với những ai cuối cấp. Tháng 4 về, mong cho những cô nàng, anh chàng học trò đã kịp thắp cho mình ngọn lửa trong tim, kịp giữ cho mình những ước mơ tuổi trẻ để có thể mạnh dạn và tự tin sải cánh và chao liệng giữa bầu trời tương lai từ ngưỡng cửa cuộc đời. Đừng mê mải theo những mộng ảo, chớ đắm chìm trong những rối ren, không nên trói mình trong những bộn bề và tính toán. Hãy cứ sống, hãy cứ khát khao, và hãy cứ dấn thân, dẫu là lần đầu tiên trong đời.
Tháng 4 về viết nên điệp khúc của những tâm hồn tuổi yêu đương. Nó sẽ là tháng hạnh phúc cho những đôi tình nhân chạm ngõ trái tim của buổi đầu yêu.
Tháng 4 về, còn mình em và phố. Chúng mình chẳng đi cùng nhau qua nỗi mùa xuân nên lòng cứ luyến tiếc, để tháng 4 về với con đường nhạt nhòa bước chân đôi lứa, hạnh phúc chẳng được vẹn nguyên. Cứ thế ta để thời khắc trôi qua, kỉ niệm mờ dần, chếnh choáng mùi hương phai nhạt đi theo mây gió. Dẫu vậy, lòng ta vẫn còn vấn vương bao kỉ niệm xưa cũ của ngày xa vắng.
Tháng 4 về mang theo những kỉ niệm nhưng lại mang người ta thương đi mất. Lòng vẫn còn yêu thương, nhưng hạnh phúc ấy đã xa tầm tay. Tháng 4 về, em viết vào trang nhật kí những cảm xúc vụn vặt, xếp vào quá khứ những kí ức vụn vỡ chẳng vui, bỏ lại sau lưng một nỗi nhớ không tên để có thể trải lòng với những yêu thương mới.
Tháng 4 vẫn cho phép ta sống trong kí ức nhưng rồi ta sẽ quên, rồi ta sẽ bỏ lại tất cả để sống tốt cho những giây phút hiện tại và những tháng năm tương lai.
Tháng 4 về, hạnh phúc rồi cũng sẽ quay về với những trái tim yêu thương chân thành, những ai đến với nhau bằng cả tấm chân tình. Tháng 4 về là lúc ta tìm về với niềm yên an. Tôi vẫn âm thầm đón nàng tháng 4 về, lặng nhìn và cảm nhận thời khắc giao mùa của Hà Nội – với biết bao cảm xúc bộn bề, xốn xang về một điều gì đó chẳng thể gọi bằng tên…
Tháng 4 Về Ta Vẫn Cô Đơn – Tác Giả: Khánh An
Tháng tư về ta vẫn cô đơn. Có lẽ vì ta không dám chạm vào trái tim của ai, vì ta sợ ta sẽ lại bị tổn thương và buồn lòng thêm một lần nữa.
Ta bật máy tính và nghe những bản tình ca mới. Ngồi một mình trong căn phòng đầy âm nhạc nhìn ra cửa sổ, thấy những chú chim bay nhảy, ca hót réo ran cùng nhau, quay lại nhìn mình, ta tự hỏi sao ta mãi vẫn còn cô đơn lẻ bóng khi mà ngày tháng một qua mau, tuổi tác một đi không trở lại?
Thi thoảng ta đi chơi cùng tụi bạn thân cận, hàn huyên luyên thuyên về những điều hay ho trong cuộc sống và công việc hàng ngày nơi quán cafe quen thuộc đầu phố. Ta lặng ngồi và nghe bạn ta thở dài về chuyện tình yêu, ta trở thành quân sư đắc lực của bạn, khuyên nhủ, chia sẻ này kia. Trong phút chốc, ta như quên mất sự cô đơn của mình sau những làn hơi nhàn nhạt của ly cà phê sữa nóng nơi góc quán quen. Thời gian vẫn xô bồ, mưa vẫn tí tách rơi và ta vẫn một mình.
Đôi khi ta ngồi cười hay khóc một mình mà chẳng vì lý do nào hết. Cười xong, khóc xong, rồi thôi, lại quay về với những thói quen hằng ngày. Ta thích nằm trong phòng, đắp chăn, bật quạt với một bộ phim hay, cuốn sách mới, bịch bánh bông lan và ly nước ngọt lạnh tê người. Ta thường đọc cho kì hết một cuốn tiểu thuyết nào đó từ sáng cho tới khuya, rồi mỉm cười, tưởng tượng mình là “cô ấy” sánh vai cùng “anh ấy” và ngủ thiếp đi.
Sớm mai thức giấc, theo thói quen, ta lại nheo mắt nhìn bầu trời hửng sáng, hát nghêu ngao vài câu trong bài hát chào ngày mới, rồi quày quả xuống nhà rửa mặt, đánh răng mà chẳng thèm nhìn vào gương chải chuốt. Dường như ta quên mất việc làm đẹp sơ đẳng của một người con gái rồi. Môi đỏ, mi cong, da trắng, má hồng, tóc óng, quần là áo đẹp là cái gì đó quá đỗi xa xỉ đối với ta. Ta chỉ cần quần áo, dép guốc gọn gàng, thoải mái, khỏi phấn son cho da dẻ tự nhiên, và cứ thế ta xuống phố.
Tháng tư, ta vẫn cô đơn. Có lẽ vì ta không dám chạm vào trái tim của ai nữa, vì ta sợ ta sẽ lại bị tổn thương và buồn lòng. Ta vẫn nhớ về một khoảng thời gian hạnh phúc nào đó trong quá khứ với một người nào đó mà ta thương yêu, mong chờ, nhớ nhung, mơ ước. Ta buồn và rồi ta khóc…
Tháng tư về ta vẫn cô đơn một mình, nhưng ta vẫn rất ổn. Ta thích bó mình trong một góc quen thuộc, không gặp gỡ, không nói chuyện với ai, cũng không quan tâm hay chú ý tới một ai. Ta với ta, một khoảng trời riêng to lớn. Tháng Tư đến rồi, sự cô đơn vẫn còn đó, lòng người bỗng chốc thấy lâng lâng, tiếng radio vẫn vang lên, trong vô thức ta ngước nhìn bầu trời xanh cao rộng phía trước, rồi ta mỉm cười, cô đơn thôi mà, có sao đâu!
Tháng Tư Về Xao Xuyến Một Mùa Hoa – Tác Giả: Phan Bảo Hòa
Hà Nội lạ lắm chẳng là quê, chẳng là nhà sao bất chợt mỗi tháng tư về nhìn trên những chiếc xe đạp đầy ắp những búp hoa loa kèn trắng muốt mang hơi thở của thời gian đi qua phố lại thấy xốn xang như nhắc nhớ về quê mình vậy. Hà Nội như một miền xa để nghĩ về và thương nhớ khi cảm xúc vơi cạn.
Hà Nội vẫn thế, nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp và êm đềm. Nơi thắp đầy lại những cảm xúc, mỗi lần trở lại sao cứ thấy quý mến hơn nơi này. Nhưng thật lòng Hà Nội là chốn dừng chân khi lòng này ngột ngạt quá, tìm về sự thăng bằng trong tâm hồn.
Hà Nội của những lần đi bộ dọc Hồ Gươm, men qua các con phố đầy rẫy hàng quán, là thỏa thích lựa chọn hàng đống sách báo bày bán khắp những con phố ven Hồ Gươm. Rồi lại tìm một quán bánh ngọt sạch sẽ, giản dị và tinh tươm ngồi đó nhìn phố phường về chiều. Rời quán mà không quên mua thêm một gói bánh nhỏ cầm về. Âu cũng là quà Hà Nội tự tặng cho chính mình.
Cứ thế đi bộ ra đến dãy nghế đặt bên Hồ, ngồi tĩnh lặng nhìn gió chiều vi vút chớm se lạnh, nhìn mặt hồ yên ả bên hàng cây liễu rủ sao trông cứ buồn buồn, có chăng vì mình là khách viễn xứ. Cũng tình cờ, nơi tôi ngồi ngay cạnh cây hoa ban nở tím cả một khoảng không gian. Thỉnh thoảng thấy một vài bông hoa rơi xuống chỗ mình ngồi.
Hà Nội cứ vậy đó, trong cái tĩnh lặng xô bồ chỉ cách vài mét thôi là xe cộ đông ứ nhưng nơi đây là tĩnh lặng, hoa vẫn nở, gió vẫn vi vu, lòng người vẫn có thể tìm về thanh thản. Dù sau những lúc lãng quên hết mọi chuyện lại giật mình vì cuộc sống không êm đềm như khoảng khắc này mà còn nhiều lắm những điều cần làm ở phía trước, chông gai có, hạnh phúc có, ngọt bùi có, đắng cay cũng sẽ không ít. Thôi vậy trút một hơi thở dài rồi đứng dậy đi tiếp và quay về hiện tại với tất tả những lo toan.
Những lúc được trở lại nơi này tôi chỉ muốn nói cảm ơn anh thật nhiều, có thể vì tôi và anh có những ký ức đẹp nơi đây nên tôi thấy yêu Hà Nội hơn. Hà Nội trong tôi thơ mộng cũng bởi một phần trong đó có anh. Nếu Hà Nội vắng anh phố với tôi sẽ buồn, nhìn hàng cây như ướm nỗi u sầu. Có anh Hà Nội với tôi cũng trở nên yên bình bởi dù chúng tôi không chung một con đường, không một cái nắm tay thật chặt qua những ngã tư đông người mà nhiều lúc tôi nín thở để sang đường. Nhưng tôi vẫn cảm thấy bình an vì chúng tôi đang chung một bầu trời, xanh màu xanh Hà Nội.
Hà Nội lạ lắm chẳng là quê, chẳng là nhà sao bất chợt mỗi tháng tư về nhìn trên những chiếc xe đạp đầy ắp những búp hoa loa kèn trắng muốt mang hơi thở của thời gian đi qua phố lại thấy xốn xang như nhắc nhớ về quê mình vậy. Hà Nội như một miền xa để nghĩ về và thương nhớ khi cảm xúc vơi cạn.
Lần này tôi đến Hà Nội ngay đầu tháng tư, mùa của hoa loa kèn, loài hoa có màu trắng tinh khiết nhẹ nhàng, hương thơm thoảng dễ chịu. Loài hoa chỉ nở rộ một tháng trong năm. Nên tháng tư khắp phố phường Hà Nội đâu đâu cũng thấp thoáng những bó hoa loa kèn. Nhìn những chiếc xe đạp chở mùa qua phố mới thấy Hà Nội vẫn mang mác hoài cổ. Sáng sớm tôi kéo vali lên ga đợi tàu về quê, nhưng vẫn không quên dạo qua một vài con phố gần ga, tình cờ gặp gánh hàng hoa với đầy ắp những bó hoa loa kèn, vậy là mang một bó hoa loa kèn về quê, cũng là quà của mùa nhớ Hà Nội gửi tặng tôi của những ngày tháng tư đầy tâm trạng.
Mà làm sao không nhớ Hà Nội cho được, vì với tôi Hà Nội có anh mà, cũng bởi cứ những dịp ấy tôi được nhìn rõ anh hơn giữa một khung cảnh cực kỳ thơ mộng và thanh bình, giữa nơi được gọi là trái tim thủ đô. Tôi nhớ rõ từng hàng cây qua ô cửa kính. Mọi thứ như chậm lại ngay lúc ấy. Cũng nơi ấy, khi nghe anh nói một câu dang dở, tôi đã định tiếp lời nhưng chưa kịp nói ra… điều tôi vẫn không dám nói đúng những gì tôi nghĩ.
Anh đã nói đúng cái mà tôi vốn không muốn anh biết. Mỗi lần anh nói về điều đó, tôi đều lảng tránh và xem như tôi chấp nhận được và coi là bình thường. Tôi đã không dối lòng mình, hay dối anh điều đó nhưng tôi cũng không muốn nói ra, tôi biết anh đã quá nhiều chuyện phải lo, quá nhiều điều phải nghĩ, tôi vì vậy cũng ít nói ra những gì khó nghĩ trong lòng với anh. Tôi không muốn anh lo lắng cho tôi nhiều nhưng thực lòng vì sao tôi sống như lúc này?
Đơn độc nhưng vẫn thấy bình an cũng vì lý do đó. Trước đây, khi bắt đầu tôi không hề nghĩ cảm xúc của tôi lại khó điều khiển và rơi vào trạng thái này. Tôi không thể vượt qua nỗi nhớ, nó làm tôi cứ man mác buồn, nhưng tôi tin thời gian đến cảm xúc sẽ bảo hòa trong tôi và rồi mọi thứ sẽ khác, nếu không cứ thế này thực sự cảm xúc ấy làm mình thấy khó thở và chênh vênh quá. Nhưng dù sao đó cũng là động lực cho tôi vượt qua được thời gian này.
Lúc đó, tôi sẽ thật sự ổn khi nỗi nhớ không chơi vơi như giờ, đó là cảm xúc khó để có thể diễn giải chính xác, ngôn ngữ cũng trở nên chật chội để bày tỏ nỗi nhớ. Rồi thời gian qua mọi thứ sẽ êm đềm đúng thế phải không anh?
Cầu cho mọi điều sẽ như những gì chúng ta hằng mong…
Tháng Tư! Nắng Hanh Vàng Cồn Cào Nỗi Nhớ…” Tác Giả: Huỳnh Minh Nhật
Tháng tư về, nắng gió lê thê, con ve sầu cất tiếng gọi mùa hè hay thổn thức gọi nhau mà miệt mài đến thế? Tháng tư về, có những chân trời xanh thẳm, có những nhung nhớ xa xăm, có loa kèn tươi rợp trắng góc đường, vội vàng tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi ở cái tháng giao mùa mà chuẩn bị nhường chỗ cho màu đỏ tươi phượng vĩ.
Giấc mơ nào ẩn hiện bên thềm Hương giang thầm lặng, vòm trời xanh ngắt, trong veo kia sao chẳng gợi về những niềm nỗi hân hoan mà trái lại, phía sau sự gợi cảm của tiết giao mùa là một hoàng hôn âm u, lẽo đẽo theo ta trên từng gót chân nặng trĩu. Tận trong hồn ta thôi, dẫu cho tháng tư cố gắng len lỏi qua từng ngõ phố để dệt nên những niềm vui mà cho bốc hơi đi những muộn phiền tháng ba ủ rũ, ta vẫn thấy cái hồn xuân chết đớn đau trong những góc phố thưa người…
Mùa hè chưa sang và mùa xuân cũng nào đi hẳn, tháng tư là thời điểm của sự pha lẫn ngọt ngào của nhẹ nhàng và mãnh liệt, của cuồng nhiệt và thờ ơ, của những giấc mơ xa xôi và ký ức ngày xưa vẫn hoài khắc khoải. Tháng tư, tháng bâng khuâng chân bước chẳng biết về đâu, tháng những nét bút nghiêng bỗng nhiên do dự không biết viết tiếp những áng thơ tình đau thương hay những vần tình thơ lãng mạn. Ôi cái tháng giao mùa, tháng của những buồn vui lẫn lộn…
Mùa này cây cối nơi đây xanh đến rợn người dẫu những cơn mưa lớn chưa hề kéo đến, tuy vậy, dưới những bước đi thật chậm, dưới ánh mắt của những con người ôm trong mình dằng dặc những dòng tâm sự là những tràng lá úa vàng, lững thững rơi trong lòng mấy cơn gió cuối xuân chớm hạ. Bên sông Hương, một gốc phượng già mới nhú lên vài nụ hoa xanh ngắt, đợi chờ tiếng ve nức nở xé tan tành lớp vỏ ngoài mà ứa ra từng giọt máu thắm đỏ loang.
U sầu trải khắp lối đi, ta bước chầm chậm, lắng nghe những thanh âm yên bình hư tạo và ngắm nhìn một bức tranh dang dở mà hoàn thiện đến lạ lùng, bản tình ca vang lên, vang lên giữa lòng phố vắng hòa trộn với làn khói thuốc cay xòe khóe mắt, mùi thơm nào cho lòng chợt phải suy tư, mái tóc thiếu nữ ở mô mà khiến mắt ta đắm chìm rồi lạc vào dư hương tình cũ?
Thực và hư chập chờn trong tâm trí của kẻ tình si giả vờ mạnh mẽ, bao mùa rồi vẫn hoài dặn lòng cố phải quên đi, thế mà sao những áng tình thơ vẫn luôn viết về hình hài ai đó, ta lênh đênh giữa hai bến bờ quên nhớ, để rồi thời gian cứ thế trôi qua, ta đâu biết mình chênh vênh giữa cuộc tình ngỡ như hạnh phúc mà hoang tàn dư vị. Ôi tháng tư, sao ngươi không một lần bỏ quên con phố mặc trầm bao đời buồn tênh mưa lũ, sao người không một lần thương hại mảnh hồn của kẻ đã chết yêu đương?
Điệp khúc ngày nao trở về với những ước mơ chừng tưởng giản đơn mà sẽ chẳng bao giờ là thực, một ngôi nhà nhỏ giữa cù lao nép bóng thiên nhiên, về tiếng cười trẻ thơ và một cuộc sống thanh yên bình lặng, tất cả chỉ là phù du, tất cả nhẹ nhàng như một ước mơ diệu vợi của thời bồng bột yêu đương tuổi trẻ, là sương mơ, là viễn vông như làn khói thuốc lẳng lơ giữa tiếng trời giông bão, là dấu chân trên cát cợt đùa với từng đợt sóng xô. Nhưng tháng tư lại đem tất cả trở về, để một phút giây nào đó ta bỗng bàng hoàng, thảng thốt rồi tiếc thương, run rẩy.
Một con ve vang lên hát tiếng du dương rồi sẽ tắt lịm đi nếu nó nhận ra chỉ một mình nó gọi giữa cái nắng hè chói chang, vồn vã, cả con ve cũng ghét cô đơn, ấy thế mà sao ta cứ ngu ngơ một mình viết nên những bài thơ tình ái lạc loài, sao ta cứ một mình mơ về ngày mai của cả hai trong khi mình ta lẻ bước? Nắng cồn cào nỗi nhớ, khói lạnh lùng giết chết tiếng ve, im bặt, dòng thơ tình đứt đoạn giữa khúc yêu đương.
Giọt cà phê rơi như quá ồn ào giữa căn phòng tĩnh mịch, khi hoàng hôn bắt đầu mỏng manh và vỡ ra thành những hạt li ti trên bầu trời đen kịt ấy, gió lồng lộn bỡn cợt nàng trăng, dòng chảy nhẹ nhàng của thời gian trôi qua êm ái đến lạnh lùng và tô lên đôi mắt quầng thâm quen thuộc. Ta bắt đầu mơ về một tình yêu đẹp cho riêng mình, điều đó có lẽ không phải khởi nguồn từ khát khao, mà nó lớn lên bởi những cô đơn, bởi lòng ghen tị…
Vậy mà, ta vẫn trông ngóng đợi chờ tháng tư về với nỗi xốn xang không thể nói được thành lời, là một nỗi nhớ không tên chẳng ngọt ngào nhưng cũng không hề lạt lẽo, để rồi, trong những bước đi lụy với tháng tư, có những khoảnh khắc chỉ một bước chân cũng lạc qua miền không gian khác, gió nhẹ nhàng vờn đùa áo mỏng, nắng dịu dàng đậu nhẹ bờ vai, một khung trời khác nồng nàn lôi cuốn.
Tháng tư, tháng đầy hoài niệm, tháng dạt dào nặng nợ tình duyên, tháng cho ta mê mải đi tìm những kỷ niệm xưa, tháng lục lọi trong trang lưu bút nét chữ quen gầy, tháng nhạt nhòa nếp gấp thời gian, tháng lang thang vô định những chiều trở gió. Tháng tư, tháng của những rối ren nơi con tim tưởng như đầy ắp mộng mơ mà lại khô cằn, tháng dành cho những đêm dằng dặc đợi chờ hư vô, không ngủ…
Em có bồi hồi mỗi độ tháng tư về trên lối ấy? Một con phố lạ, một vòng tay lạ, một môi hôn lạ, em có bồi hồi mỗi độ nắng bắt đầu rơi? Em bâng khuâng chăng khi những ngày xanh bắt đầu ngập tràn nhung nhớ, hay em quên rồi? Tuổi 18, em nhớ gì? Liệu có còn yêu thương của mối tình đầu mục nát, liệu có còn nhớ nhung da diết ngày qua? Em còn nhớ hay quên một gã quái gở yêu em và dành cho em những điều kỳ lạ?
Rồi có những ngày dậy sớm, thực ra là không hề ngủ, xung quanh im ắng lạ thường, ta đắm chìm và cảm nhận được cái tiết trời trong vắt, ta như nghe được từng chút chuyển mình của bà mẹ thiên nhiên, cứ thế, cứ thế, mỗi ngày đều đặn. Cho đến khi thức giấc là những tiếng ve rộn rã đón chào ngày mới, những nhớ nhung bắt đầu òa vỡ với màu máu phượng hồng, nắng đến sớm hơn, gió mạnh mẽ hơn, trời sáng nhanh hơn…
Ta mỉm cười, tháng tư qua rồi, mùa hè đã đến!…
Tháng Tư Về – Tác Giả: Lại Thị Ngọc Thư
Như một vòng quay bất tận của trời đất, tháng tư về, hoa bằng lăng lại về trên từng góc phố. Tháng tư – tháng bắt đầu một mùa hè cháy bỏng, hướng nỗi nhớ về miền xa xôi. Một miền đầy hoa cỏ may, con diều ai chao nghiêng theo gió. Con đê vắng và dòng sông mênh mông nắng…
Gió gửi gì cho bằng lăng mà sáng nay hoa nở vội. Tháng tư. Nỗi nhớ chẳng thể gọi tên. Có khi là nhớ chính mình của những tháng tư trước. Nhớ và cả chút tiếc nuối khi tháng tư qua…
Tháng tư bình dị một vòm trời xanh mây trắng. Nắng sóng sánh đổ dài trên những mái ngói trầm lặng màu thời gian. Những đóa hoa đầu hè nở vội. Mỗi mùa bằng lăng về, có con phố khoác lên mình chiếc áo tím mơ mộng, thanh nhã mà đằm thắm lạ kỳ.
Cô bạn ngồi bên khẽ hát “Nắng gửi gì cho hoa bằng lăng mà đậm màu tím biếc. Em đi qua bâng khuâng chợt tiếc… Ôi màu mực tím năm nào”. Giai điệu ấy, màu hoa ấy nhắc ta nhớ về thời học trò nhiều kỷ niệm. Trang vở tinh khôi, màu mực tím hồn nhiên…
Ta quen nhau cũng vào mùa hoa bằng lăng. Bằng lăng dịu dàng hòa vào sắc đỏ của phượng. Tím ngan ngát trong nắng, trong mưa, trong mắt và cả trong tim người. Thật thanh thản, bình yên…
Vẫn là tháng tư. Vẫn là em đấy. Vẫn dịu dàng trong từng câu hát Tháng tư về…
Ở trên là những status hay về tháng 4 mùa hoa đang dần chớm nở, khoe sắc trên khắp đất trời. Mùa hè đang cận kề, cùng với những sắc hoa khoe sắc khiến lòng người bâng khuâng nhiều cảm xúc, và ở trên là dòng trạng thái cảm xúc về tháng 4 một mùa hoa lại về được sưu tầm, hy vọng các bạn sẽ yêu thích những câu status ở trên.
- Thơ tháng 4 mùa hoa loa kèn
- Thơ hoa loa kèn tháng 4 ý nghĩa
- Thơ tình tương tư u sầu
- Thơ tình hoa phượng ngày hè
- Hình ảnh hoa loa kèn tháng tư
Bạn Đang Xem STT Tháng 4, Status Chào Tháng Tư Mùa Hoa Loa Kèn Khoe Sắc Đua Nở – Cùng Xem Lại STT Tạm Biệt Tháng 3 & Chùm Thơ Tạm Biệt Tháng 3!
Các Bạn Đang Xem Bài Viết STT Tháng 4, Status Chào Tháng Tư Mùa Hoa Loa Kèn Khoe Sắc Tại Danh Mục Status Hay Về Tình Yêu của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- STT Tháng 10 Hay & Ý Nghĩa Về Mùa Thu Dịu Dàng, Hiền Hòa
- STT Tháng 9, Status Chào Tháng Chín Yêu Thương & Nỗi Nhớ
- STT Tháng 8 – Status Tháng 8 Mùa Thu Lãng Mạn & Nhẹ Nhàng
- STT Tháng 7, Status Chào Tháng 7 Mưa Ngâu Lòng Xao Xuyến
- STT Tháng 6 Hay & Câu Nói Về Tháng 6 Nồng Nàn, Rực Rỡ
- STT Tháng 5 Viết Về Cô Gái Hoang Dại, Chợt Nắng & Chợt Mưa
- STT Im Lặng, 75 Status Sự Im Lặng Trong Tình Yêu Là Cách Tốt
- 88+ STT Tuổi Trẻ & Trích Dẫn Tuổi Trẻ, Tuổi Thanh Xuân Tươi Đẹp
Để Lại Một Bình Luận