Status Chào Tháng 7 Mưa Ngâu & Cô Đơn!
Status tháng 7 viết về những cơn mưa bất chợt, mang cho đất trời và lòng người bao cảm xúc, xao xuyến đến lạ lùng. Tháng 7 – là tháng của cô đơn và lưng chừng cảm xúc, mong một chút gì đó trong trẻo, binh yên và nhiều điều tốt đẹp sẽ đến, và mong sao một tháng 7 không còn là những nỗi buồn không tên.
Tháng bảy khi mưa chưa dứt bão đã về, tháng bảy nom sao mà lòng hanh hao buồn quá, lòng man mác nhưng xúc cảm đắm mình trôi theo dòng mưa ngang xé trời kia.
Tháng bảy đưa tay ra hái được mùa thu, lùi một bước đắm vào khoảng trời hạ. Tháng bảy mưa ngâu, tháng bảy gợi sầu, tháng bảy khiến tâm hồn người ta sáo rỗng, nhạt nhòa, người ta không khát khao chút nắng như tháng mười hai, cũng chẳng thèm một đợt mưa như những ngày tháng sáu.
Trời trong vắt sau những cơn mưa tháng bảy lại thoang thoảng chút mây êm đềm sót lại của trời mùa hạ tháng sáu. Như lòng người đang rỗng tuếch nhẹ tênh bỗng len lỏi một chút buồn chênh vênh…Tháng bảy thu về ai có nghe chăng tiếng lá xào xạc con phố xưa, tháng bảy ai có thấy chăng đám mây trời hạ vắt mình trên làn trời trong veo sau mưa của mùa thu ấy, tháng bảy ai có hay thảm hoa sấu rụng trắng xóa con đường. Lặng bước đi dưới vòm trời cây sấu chỉ cần chút gió heo mây xuyến xao nhè nhẹ rung động lá cành là đủ để ta đắm mình trong cơn mưa hoa sấu trắng thơm ngạt ngào. Tháng bảy không phải là mùa thu, cũng chẳng còn là mùa hạ nữa, tháng bảy là tháng thiên nhiên cất lên mình những vũ khúc giao mùa.
Status Tháng 7 Mưa Ngâu!
1. Tháng bảy thiếu ai liệu có cho ta gửi chút mong manh lên vòm trời rộng? Vài sợi nắng chiều liệu có còn mềm mại uốn nét thành thơ? Không đâu! Ta bỗng nhớ một chút ngọt ngào, ta chợt thèm một lời thương mến, nơi đâu? Tháng bảy này, vàng lá đi thôi, vàng sớm đôi chút cũng chẳng sao đâu, cho ta chưng cất yêu thương gửi vào khoảng lặng bình yên phương trời đâu đó.
2. Mưa tháng 7, có gì đó như để nhớ mong, có gì như để ngóng trông. Mưa ngâu cũng như em, nũng nịu hay mít ướt nhưng lại đáng yêu vô cùng. Chào cô gái tháng 7 đáng yêu của anh!
3. Sáng 8:05 trời vừa mưa xong không khí mát lạnh và chưa thấy mặt trời. Vãn nằm ủ trong chăn ấm nghĩ về một miền xa. Tháng 7, tháng của nó, tháng của mưa, tháng của sự bận rộn cho việc kết thúc 12năm phổ thông. Nó vừa trải qua một phần. Nhẹ tênh rồi,nhưng rất đau vì những thứ nó thích mà làm chưa tốt. Tạm bỏ qua, giờ nó lo lắng và thiệt hi vọng môn nó xét có điểm tốt chút.
4. Tôi thấy nỗi nhớ nào cũng khổ sở và cồn cào cả, nhưng nỗi nhớ tuổi thơ của chính mình là một nỗi nhớ đến ghê gớm, có những khi nghẹn đắng lạ lùng. Khi người lớn thức dậy như cách mình bé dại đã từng thức dậy, người lớn sẽ thấy cái khung đó giờ đã quá chật chội cho mình; khi tôi ngủ và thức dậy vào một buổi chiều muộn, mở mắt căn phòng vắng im có mình mình, cái quạt trần đang quay đều đều vô cảm, nhìn ra khe cửa thấy chiều đã ngả màu tối.. bất chợt thấy lòng khô khan và bơ vơ như một đứa trẻ lạc đường, bất chợt nhớ ra tuổi thơ đã từng là tháng ngày vui…
5. Tháng 7 qua rồi mà anh, đâu còn những ngày hanh hao, em đợi chờ tình anh chẳng tới.
7. Tháng 7! Những ngày nắng gắt xen lẫn những ngày mưa dầm. Nghe nỗi buồn không tên thấp thoáng giữa những niềm vui rất thật. Và cũng có những ngày thế này, những ngày tôi được nghe bình yên thật gần!
8. Tôi thường gọi người bằng cái tên thân thương “Jully của lòng em”… trải qua rất nhiều năm, vậy mà mỗi khi những ngày mưa đến, lòng tôi vẫn chênh vênh lạ!
9. Chào tháng 7 Tháng của yêu thương. Chào tuổi 26 Mong rằng sẽ bớt chênh vênh.
10. Tháng 7 anh về với em bắt đầu 8 tháng yêu gần của chúng mình, lại một trải niệm yêu khác. Có rất nhiều thăng trầm hạnh phúc ngọt ngào mà anh dắt tay em cùng trải qua. Vô vàn điều kể lại mà chúng mình vẫn nhớ, từ những việc nhỏ nhặt hay to lớn tất cả gộp lại cho một năm đầu tiên đẹp đẽ. Em mong rằng những năm thứ hai, thứ ba … đều tuyệt vời như vậy.
11. Việc hôm nay có trọng đại như thế nào thì đến ngày mai, nó cũng sẽ trở thành việc nhỏ. Việc năm nay có trọng đại thế nào, sang năm sau nó cũng là việc đã qua. Việc trong đời này có to lớn đến đâu, sang đến đời sau cũng sẽ trở thành truyền thuyết… Một ngày tháng 7.
12. Tháng 7 khá vất vả với nó, xây dựng bức tường tự tin khá vững nhưng sụp đổ chỉ trong 1 tháng. Sau bao nhiêu diễn biến không tưởng đó thì cố gắng, chán nãn rồi từ bỏ.
13. Và khi rất nhiều năm sau này trôi qua, tôi dần hiểu về hết những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Chúng tôi cho nhau rất nhiều thời gian, để quen. Thứ chúng tôi mong chờ là là sự thay đổi của đối phương. Nhưng tuyệt nhiên, không ai chịu vì ai mà thay đổi trước. Một ngày mưa tháng 7.
14. Rằm tháng bảy, lễ Vu Lan, khi người ta nghĩ về những kỷ niệm vui những kỷ niệm buồn, về nỗi nhớ và niềm hy vọng.
15. Biển xanh, mây trắng và nắng vàng. Suy cho cùng nó cũng chỉ là một mảnh ghép của kí ức, phần nhỏ của bức tranh đẹp đẽ còn lưu lại trong ta.
16. Trời Sài Gòn vào mùa áp thấp mới thú vị thay, mị càng thèm được đi chơi, cả năm rồi mị không được đi chơi. Loài người làm mị chán nản quá mức. Đêm qua mưa rả rích nghe vài lời tỉ tê về mưa thu mà chợt thấy thấm đẫm “Dương thế bao la sầu”.
17. Tôi không phải là dạng người lạnh nhạt bất cần..Chỉ là, sau tất cả những gì đã trải qua, tôi đã thôi thiết tha và không còn mong chờ gì nơi người khác nữa..
18. Hãy là em nốt ngày hôm nay, mặc cho mai đây trở thành ai khác… Hãy cùng cười với anh như vậy.
19. Ước rằng tháng 7 này sẽ giống tháng 7 năm đó. Anh vẫn xuất hiện ở thời điểm đó và yêu em thêm một lần nữa thôi… Bởi vì đã từ lâu em không biết tìm anh ở chỗ nào trong đám đông nơi bộn bề này cả.
20. Bước sang tháng 7 mưa dường như nặng hạt hơn. Những hạt mưa không còn vương màu nắng nữa mà mang một màu u tối của đám mây xám kia. Chạy trốn, việc mà anh vẫn thường làm khi chạm phải nỗi đau. Anh thấy trái tim anh cũng như cơn mưa kia em à… Trút những hạt mưa đi để tan mình vào với khoảng trống trong tim. Rồi vài dòng vụn vặt anh viết cho mối tình đó, em có nhận ra kỉ niệm yêu thương qua những con chữ không?
21. Rồi thì những ngày tháng 7 này, người ta ngồi ngẫm nghĩ về những mối tình đã qua đi, trong đó có anh. Cái dấm dẳng của tiếng mưa dễ mà làm người ta hoài niệm về kí ức xa xưa nào đó. Ngày đó anh đưa em đi học, mua giấy dó vẽ tranh, em nói mắt anh sao mà buồn vẽ hoài không giống được. Em còn nhớ không con đường Hà thành mình đi suốt bốn mùa nắng mưa? Em say sưa kể chuyện, trẻ nít, hồn nhiên. Nụ cười ở đời thì không thể mua, vả lại còn rất ngắn nhưng lặng thinh của nỗi đau đếm bằng năm, bằng cả cuộc đời vẫn chưa thôi bình lặng.
22. Những ngày tháng bảy, tự nhiên thèm hoa Bằng lăng. Thèm ngồi xe bus, sát cửa kính, rồi đi qua những con đường bằng lăng nở tím thẫm, tràn trề, ào ạt quét vào thành xe. Thèm ngồi trên xe khi ngoài kia mưa giăng giăng lối, nghệch ngoạc vẽ những chữ chẳng hình thù lên ô kính, nghe một vài bản nhạc yiruma, rồi mặc cho đời cuốn mình trôi đến những vùng đất xa lạ, gặp những con người xa lạ…
23. Những ngày tháng bảy, thay vì nỗi buồn, em làm bạn với cô đơn. Thay vì nhớ mong tha thiết một ai, em quẩn quanh với hư vô. Em nhớ anh? Hay không nhớ? Đi qua một con đường quen, chợt giật mình vì nhớ ra mùa này anh đã về. Anh ở đây, gần lắm, gần lắm…
24. Tháng 7 về với mùa mưa ngâu dai dẳng, triền miên như nỗi buồn miên man trong lòng những người cô đơn. Tâm hồn mình có chút cô đơn bị nỗi cô đơn gặm nhấm đã từ rất lâu… Bởi vậy tháng 7, viết cho người cô đơn – viết cho tôi, cho em và những tâm hồn đồng điệu.
25. Em – cô gái tháng 7 – anh thích gọi em bằng cái tên như thế! Chẳng phải em sinh vào tháng 7, cũng chẳng phải tháng 7 có điều gì đặc biệt với anh! Đơn giản bởi em là cô gái yêu mưa – những cơn mưa ngâu tháng 7 sụt sùi…
26. Tháng 7, vẫn là những con mưa ào ạt và dai dẳng. Tôi mắc kẹt trong buổi chiều tan tầm. Chiếc áo mưa mỏng mảnh không ngăn được những giọt nước thi nhau trút xuống. Mọi thứ nhòa nhạt, khiến người ta chẳng còn nhìn rõ được gì nữa.
27. Tháng 7 về. Những cơn mưa dai dẳng cả ngày. Tôi không ghét mưa nhưng lại ghét phải đội những làn mưa xối xả, bước những bước vội vàng trên con đường về nhà. Vì trời mưa to nên ai cũng ngại ra đường, tôi cũng vậy, biết làm sao được. Một mình trong nhà, nhìn ra ngoài là màn mưa giăng xiên xiên, những giọt nước như thấm vào lòng tôi, lạnh và xót xa. Nó như đang gọi về từng ký ức trong veo của một thời thơ dại. Ngôi nhà lạc lõng với tiếng ầm ào của gió mưa, chỉ mình tôi mơ màng theo những phút giây êm đềm, thanh thản, nơi đó là những hồi ức ngọt ngào mà tôi luôn muốn giấu mãi trong tim.
28. Những ngày cuối cùng của tháng 7, là những đêm dài trằn trọc mãi chẳng thể nào có một giấc an yên.
29. Mình nhớ đã từng đọc ở đâu đó rằng khi bạn nằm mơ thấy một người, thì có nghĩa là người đó đang dần quên đi bạn. Dạo này mình cứ hay mơ thấy cậu, có phải là cậu lại sắp quên mình rồi không?
30. Em bước ra thật xinh đẹp từ những chiều cuối hạ, nhưng ánh mắt lại u sầu khiến anh đắm chìm vào những giọt mưa ngâu nhạt nhòa. Nói anh nghe, điều gì đã khiến cho cô gái tháng 7 của anh mong manh như thế?
Tháng 7, Cô Đơn Chạm Vào Tim – Tác Giả: Nặc Danh
Tháng 7, ta vẫn cô đơn. Có lẽ vì ta không dám chạm vào trái tim của ai nữa. Ta vẫn nhớ về một khoảng thời gian hạnh phúc nào đó trong quá khứ với một người nào đó mà ta thương. Ta buồn và rồi ta khóc…
Tháng 6 qua rồi, những cơn mưa ngâu bắt đầu mùi ướt át của tháng 7. Ta bật radio và nghe những bản tình ca mới. Ngồi nhìn ra cửa sổ, thấy những chú chim bay nhảy cùng nhau, ta tự hỏi, ta còn cô đơn?
Thi thoảng ta đi chơi cùng bạn bè, hàn huyên về những điều hay ho trong cuộc sống, nghe bạn ta thở dài về chuyện tình yêu, ta trở thành quân sư đắc lực của nó. Ta quên mất sự cô đơn của mình sau những làn khói nhàn nhạt của ly socola nóng vẫn lên không khí nơi góc nhỏ. Thời gian vẫn xô bồ, mưa vẫn tí tách rơi và ta vẫn một mình dù xung quanh ta là bạn.
Đôi khi ta ngồi cười một mình, hay khóc chẳng vì lý do nào hết. Ta thích nằm trong phòng với một bộ phim hay, bịch bỏng ngô và ly coca lạnh tê người. Ta thường ôm trọn một cuốn tiểu thuyết nào đó từ sang cho tới khuya, tưởng tượng mình là “cô ấy” sánh vai cùng “anh ấy” và ngủ thiếp đi.
Tháng 7, cô đơn chạm vào tim..
Sớm mai thức giấc ta nheo mắt nhìn bầu trời sau một ngày mưa, hát nghêu ngao vài câu. Ta quên mất cách làm đẹp của một người con gái. Môi đỏ, mi cong, da trắng là cái gì đó quá đỗi xa xỉ đối với ta. Ta chỉ biết làm vài chiếc bánh xinh xinh, hay pha chế đủ các kiểu nước từ bạc hà hay thứ gì đó tương tự vậy. Rồi cười phá lên khi làm sai công thức và phát minh ra một thứ có vị thật kinh khủng.
Tháng 7, ta vẫn cô đơn. Có lẽ vì ta không dám chạm vào trái tim của ai nữa. Ta vẫn nhớ về một khoảng thời gian hạnh phúc nào đó trong quá khứ với một người nào đó mà ta thương. Ta buồn và rồi ta khóc…
Tháng 7, ta vẫn cô đơn. Ta thích bó mình trong một góc quen thuộc, không gặp gỡ, không nói chuyện với ai, cũng không quan tâm hay chú ý một ai. Ta với ta, một khoảng trời riêng to lớn.
Tháng 7 đến rồi, sự cô đơn vẫn còn đó, lòng người bỗng chốc thấy lâng lâng, tiếng radio vẫn vang lên, trong vô thức ta ngước nhìn bầu trờ cao rộng, ta mỉm cười, cô đơn thôi mà, có sao đâu!
Giữa Lưng Chừng Tháng 7 – Tác Giả: Hoàng Linh
Đêm tháng 7 chạm sâu vào lòng người đang mong ngóng chút gì đó trong trẻo hơn. Hít một hơi thật sâu, để cho những bộn bề của cuộc sống một ngày dài vỡ ra. Lưng chừng tháng 7. Lưng chừng hạ. Lắng nghe những nhịp đập khe khẽ của trái tim, để thả mình vào mùa nhớ thương mà hoài niệm. Thu đang đến rất gần…
Tháng 7. Mưa nhiều quá phải không em? Mong rằng những lời nhắn ngọt ngào này sẽ khiến những ngày tháng 7 của em rực rỡ hơn. Cô gái ạ!
Tháng 7 đón em bằng dấu ấn của những ngày thi đại học chẳng thể nào quên. Sáng đi làm, dòng người như mắc cửi. Thí sinh khắp nơi đổ về dự thi. Bất giác cười. Tìm thấy em 4 năm về trước, cũng lo lắng, cũng bịn rịn, cũng cố gắng hết mình như ai. Nhìn lại chặng đường đã qua, cô sinh viên năm nhất ngày nào còn run run cầm trên tay tấm giấy báo đại học, thấm thoắt đã là cô gái 23.
Tháng 7 chếnh lòng với những hơi men. Em say trong vị hanh hao của trời đất, vị nồm ẩm của gió mưa, vị ngọt ngào của tấm chân tình người dành cho em mà chưa dám ngỏ. Không phải em vô tâm không biết, bởi em có dám nghĩ gì…
Tháng 7. Ai đó ngoài kia đang nói về tình yêu?
Những ngày tháng 7 rộng dài. Khi bắt đầu một mối quan hệ mới. Bản thân luôn tự hỏi: “Có thể đến mức nào?”. “Sẽ gắn bó đúng không?”. Vậy là phân vân, đắn đo, lưỡng lự và chẳng dám hết lòng. Có nói cả đời dường như cũng chẳng hết, huống gì chiều dài tháng 7. Vậy là gác lại, chờ những ngày tháng 7 lặng lẽ qua đi.
Tháng 7. Ai đó ngoài kia đang nói về tình thân?
Muốn viết một cái gì đó về cha về mẹ nhưng rồi đắn đo, lại thôi. Vì có những thứ tình cảm đáng quý đến mức, một vài câu từ hoa mĩ không thể nào mô tả hết được. Gia đình đã ở cùng ta, từ những tháng 7 đầu tiên, đến những ngày tháng 7 sau này. Khi ta khóc cười, ta vui buồn, ta hạnh phúc. Xuân, hạ, thu, đông – bốn mùa nắng mưa, mùa nào cũng là Vu Lan báo hiếu. Ngày hôm qua, hôm nay, ngày mai – ngày nào cũng là ngày của cha mẹ.
Tháng 7. Ai đó ngoài kia đang nói về tình bằng hữu?
Đám bạn thân rủ nhau đi trà đá, chuyện nổ trời, lướt thướt mưa. Ba thằng chung nhau chui vào cái áo mưa bé xíu. Kể cũng buồn cười, làm cùng công ty nhưng ngày qua ngày, đứa nào cũng dán mắt vào màn hình máy tính, cùng lắm thì dăm ba câu chuyện, chat chit linh tinh. Giờ ngồi cạnh nhau, gác công việc sang một bên, than vãn kêu ca đủ thứ trên đời, thấy ấm lòng.
Đêm tháng 7 chạm sâu vào lòng người đang mong ngóng chút gì đó trong trẻo hơn. Sự vô định và lưng chừng thường nhật. Trong màu nắng tắt là tiếng ca của bình yên. Hít một hơi thật sâu, để cho những bộn bề của cuộc sống một ngày dài vỡ ra. Những câu chuyện đêm tháng 7 thường dài hơn, mông lung hơn.
Lưng chừng tháng 7. Lưng chừng hạ. Lắng nghe những nhịp đập khe khẽ của trái tim, để thả mình vào mùa nhớ thương mà hoài niệm. Thu đang đến rất gần.
Đôi khi, cuộc sống chỉ cần những hạnh phúc lưng chừng như thế!
Chào cô gái. Chúc cô gái tháng 7 an nhiên!
Tháng 7 Mang Bình Yên Về – Tác Giả: Nặc Danh
Tháng 7 về mang theo những cơn mưa bất chợt, mang cho đất trời và lòng người bao cảm xúc, xao xuyến đến lạ lùng. Những người quá nhạy cảm với cuộc sống trong thâm tâm họ thường nghĩ rằng mưa tháng 7 buồn lắm, những giọt mưa như những giọt nước mắt của lòng người vậy. Nhưng tôi yêu những cơn mưa dài này, vẫn thích đi lang thang dưới mưa hàng tiếng đồng hồ chỉ để không còn cảm nhận được sự ồn ào, xô bồ của cuộc sống, hay nằm nghe những bản nhạc buồn để cho tâm hồn mình được bình yên.
Tạm biệt tháng 6 với những lời cảm ơn…
Cảm ơn gia đình để mỗi lần mệt mỏi dẫu có đi xa vẫn trở về vì nơi ấy là bình yên của tất cả.
Cảm ơn những người bạn đã chia sẻ và bên tôi lúc gặp khó khăn, cho tôi biết được rằng cuộc sống có bao nhiêu đâu mà hờ hững.
Cảm ơn những người đã từng làm tôi buồn và tổn thương, để tôi thấy mình trưởng thành hơn sau những gì vấp ngã.
Tháng 7 về an nhiên chậm rãi trên từng con phố, tôi gói gém những mảnh vỡ gửi vào khoảng trời xa xôi. Tất cả chỉ mong được bình yên sau ngày giông bão, bỏ mặc cuộc đời ngoài kia mà chẳng còn bận tâm đến những điều được – mất của nhân gian. Vì sinh mệnh của con người thực sự ngắn ngủi lắm, làm sao phải đem nỗi buồn chen lấn để mỗi ngày trôi qua một cách vô ích.
Tháng 7 về yêu thương nhiều hơn, tôi nhắc bản thân mình phải sống bình thản lại để vẽ cuộc đời bằng những niềm vui, niềm tin và hạnh phúc. Dẫu biết rằng sẽ có những ngày lại rơi vào trong một miền hỗn loạn của trần gian nhưng tất cả chỉ là chuyện của cuộc đời, sau cơn mưa rồi trời sẽ lại sáng.
Tháng 7 về, tôi cảm thấy mọi thứ trở nên thật đẹp, lặng lẽ ngắm dòng người vội vàng đi qua, cảm giác ấy mang theo cái gì đó rất yên bình, một sự phẳng lặng đến lạ thường. Đây là khoảng thời gian ngắn, để cho tôi dừng lại một lát, chậm lại một chút nhìn lại cuộc sống, lấy tinh thần đón nhận thử thách phía trước.
Tháng 7 về mang theo những cơn mưa bất chợt, mang cho đất trời và lòng người bao cảm xúc, xao xuyến đến lạ lùng. Những người quá nhạy cảm với cuộc sống trong thâm tâm họ thường nghĩ rằng mưa tháng 7 buồn lắm, những giọt mưa như những giọt nước mắt của lòng người vậy. Nhưng tôi yêu những cơn mưa dài này, vẫn thích đi lang thang dưới mưa hàng tiếng đồng hồ chỉ để không còn cảm nhận được sự ồn ào, xô bồ của cuộc sống, hay nằm nghe những bản nhạc buồn để cho tâm hồn mình được bình yên. Hay chỉ là lúc muốn đắm chìm trong một giấc ngủ thật dài để bỏ lại những dòng ký ức đã qua và mong ước mình đừng bao giờ tỉnh giấc để níu giữ lại một điều gì đó.
Tháng 7 về mong bình yên sẽ đến với tất cả mọi người!
Tháng 7, Có Một Nỗi Buồn Không Tên – Tác Giả: Thanh Vân
Nhưng cơn mưa mùa hạ đầu tháng 7 như khiến tâm trạng của mỗi chúng ta như lắng lại giữa sự ồn ào, náo nhiệt của mùa hè.
Tháng 7 những cơn mưa bất chợt cũng như lòng người thoáng vui lại thoáng buồn, mùa của chia ly, những ký ức xưa cũ lại tìm về chập chờn trong những giấc mơ.
Tháng 7 của 8 năm về trước, cô bé 18 tuổi chia tay tuổi học trò đầy mộng mơ vương lại những nụ cười trong sáng, những ngày tháng miệt mài với sách vở để chiến đấu tiếp với cánh cổng trường đại học. Tháng 7 những cơn mưa đã chứng kiến những vất vả, vui buồn cùng những ký ức đẹp đẽ, rồi cánh cổng trường đại học cũng đã mở ra khi tháng 7 khép lại.
Tháng 7 của 4 năm sau đó là những ký ức đẹp nhất trong cuộc đời, đi qua bao yêu thương, tháng 7 ngoài những cơn mưa còn là những giọt nước mắt của chính mình của bạn bè khi phải xa nhau kết thúc quãng đời sinh viên đẹp đẽ, bước vào cuộc đời mới với đầy thử thách.
Và cũng chính tháng 7 của một năm trước đó thôi, cô gái 25 tuổi trong cơn mưa tháng 7 đã khóc cạn nước mắt với tình yêu của mình, những cơn mưa xối xả như muốn xoa dịu những mất mát trong lòng, dù sao cô cũng thổ lộ hết lòng mình đã đi hết đến tận con đường để quay đầu và mong muốn tìm một con đường mới.
Và rồi tháng 7 năm nay lại về, cũng bắt đầu bằng những cơn mưa bất chợt, đâu đó có tiếng hát xa xăm: “Một cơn mưa đi qua để lại những ký ức anh và em, tìm em trong cơn mưa anh thẫn thờ, lần theo những ký ức đánh rơi…’’. Tháng 7 năm nay có gì đang chờ đợi cô? Không sôi nổi ồn ào, cô lựa chọn cách cuộn mình để trải nghiệm cảm nhận cuộc sống chậm rãi và ý nghĩa hơn. Tháng 7 lại đến có một nỗi buồn không tên về nơi xa cũ, về những người đã cũ. Cô lại chờ đợi, chờ đợi một thứ gì mới mẻ sẽ đến. Phải chăng khi ta vấp ngã ắt hẳn khi đứng dậy sẽ mạnh mẽ hơn. Ngày đầu tiên của tháng 7 cô tự hỏi mình nên làm gì và nên bắt đầu từ đâu, cô muốn mình thoát khỏi những lối mòn đã cũ, những ký ức đã cũ, và những cô đơn dường như cũng đã cũ. Nỗi đau cô không muốn bị nhắc tới hay gợi lại hãy để nó tự liên da, một năm qua với bao cố gắng để ngày này đến lòng cô lại chùng lại, suy tư.
Có lẽ như định mệnh tháng 7 gắn với những ký ức buồn và đáng nhớ, và người ta dường như sống chậm lại, cuộc sống đâu phải chỉ có những ngày vui.
Tháng 7 mùa này có điều gì đang chờ đợi cô.
Viết Cho Tôi, Cho Em Trong Ngày Mưa Tháng 7 – Tác Giả: Quang Nguyễn
Tháng 7 về với mùa mưa ngâu dai dẳng, triền miên như nỗi buồn miên man trong lòng những người cô đơn. Tâm hồn mình có chút cô đơn bị nỗi cô đơn gặm nhấm đã từ rất lâu… Bởi vậy tháng 7, viết cho người cô đơn – viết cho tôi, cho em và những tâm hồn đồng điệu.
***
Tháng 7 về với mùa mưa ngâu dai dẳng, triền miên như nỗi buồn miên man trong lòng những người cô đơn. Tâm hồn mình có chút cô đơn bị nỗi cô đơn gặm nhấm đã từ rất lâu… Bởi vậy tháng 7, viết cho người cô đơn – viết cho tôi, cho em và những tâm hồn đồng điệu.
Em – cô gái tháng 7 – anh thích gọi em bằng cái tên như thế! Chẳng phải em sinh vào tháng 7, cũng chẳng phải tháng 7 có điều gì đặc biệt với anh! Đơn giản bởi em là cô gái yêu mưa – những cơn mưa ngâu tháng 7 sụt sùi…
Tháng 7, nhớ…
Hình ảnh một cô bé cấp 3, tay cầm chiếc cặp che lên đầu bước vội trong một chiều mưa. Em bước nhanh qua con phố vương sắc đỏ hoa phượng cuối mùa… Dòng người vội vã chạy trốn cơn mưa, ẩn mình trong những chiếc áo mưa, những cái ô đủ màu sắc, chỉ riêng em đón lấy cơn mưa vào lòng, nhẹ nhàng, vui tươi. Anh đưa cho em chiếc ô trong tay: “Cầm đi, con gái dễ ốm lắm”. Em nhìn tôi không đáp, chỉ nở một nụ cười… Và ta đã quen nhau như thế!
Tháng 7, nhớ…
Anh nhớ bước chân đôi mình cùng rảo bước trên con phố cũ, hai hàng phượng bên đường ngập sắc yêu thương. Tự bao giờ anh không trốn tránh những cơn mưa tháng 7, tự bao giờ trái tim anh chỉ có bóng hình em? Anh biết yêu những cơn mưa tháng 7 khi anh biết yêu em. Tại sao ư? Để mỗi khi tháng 7 về, em không còn phải một mình đi dưới những cơn mưa dai dẳng, khi đó có anh đi cùng em…
Tháng 7, nhớ…
Vẫn đường xưa, vẫn con phố cũ, em nói lời xa anh. Cơn mưa ngâu sụt sùi tháng 7, anh và em – hai người ngược lối…
Tháng 7 cuối, đêm nay…
Lại một mùa mưa tháng 7 nữa qua đi. kể từ ngày mình rời xa nhau, anh có thói quen đếm từng mùa mưa tháng 7. Đêm nay- đêm cuối của tháng 7 – mưa vẫn rơi, vẫn dai dẳng, vẫn rả rích cả đêm như đang gặm nhấm từng nỗi nhớ trong anh. Chia tay em, anh vẫn yêu những cơn mưa ngâu dai dẳng, bởi vì anh đã yêu cô gái tháng 7, yêu cô gái và những cơn mưa.
Chỉ là tháng 7 này, một mình anh đi dưới những cơn mưa tháng 7 phủ trên hai hàng phượng vĩ ở góc phố nhỏ. Một mình anh trong đêm ngồi đọc lại những status yêu thương viết ngày mình còn yêu nhau. Một mình anh chạnh lòng khi nghe ai đó nhắc: “Mùa mưa ngâu đã về!”.
- Thơ tháng 7 mưa ngâu buồn
- Status về nụ cười thật ý nghĩa
- Tản mạn ngày cuối tháng 7 ý nghĩa
- Thơ lễ vu lan báo hiếu Mẹ tháng 7
Vậy là ta chào đón tháng 7! Trên là những dòng status, đoạn và tản văn hay viết về những ngày đầu tháng 7. Tháng 7 cũng được gọi “Jully của lòng em” của một vài cô gái đấy nhé. Hy vọng bài viết sẽ giúp bạn tìm thấy được những dòng cảm xúc hay cho ngày đầu tháng 7.
Bạn Đang Xem STT Tháng 7, STT Chào Tháng 7 Cô Đơn, Giữa Lưng Chừng, Bình Yên – Cùng Xem Lại STT Tạm Biệt Tháng 6 & Chùm Thơ Tạm Biệt Tháng 6!
Các Bạn Đang Xem Bài Viết STT Tháng 7, Status Chào Tháng 7 Mưa Ngâu Lòng Xao Xuyến Tại Danh Mục Status Hay Viết Về Tình Yêu của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- STT Tháng 10 Hay & Ý Nghĩa Về Mùa Thu Dịu Dàng, Hiền Hòa
- STT Tháng 9, Status Chào Tháng Chín Yêu Thương & Nỗi Nhớ
- STT Tháng 8 – Status Tháng 8 Mùa Thu Lãng Mạn & Nhẹ Nhàng
- STT Tháng 6 Hay & Câu Nói Về Tháng 6 Nồng Nàn, Rực Rỡ
- STT Tháng 5 Viết Về Cô Gái Hoang Dại, Chợt Nắng & Chợt Mưa
- STT Im Lặng, 75 Status Sự Im Lặng Trong Tình Yêu Là Cách Tốt
- 88+ STT Tuổi Trẻ & Trích Dẫn Tuổi Trẻ, Tuổi Thanh Xuân Tươi Đẹp
- STT Tổn Thương Đau Lòng, 50 Câu Nói Về Trái Tim Thương Tổn
Kiều Bình says
Kính thưa quý bản trang! Rất nhiều bài của quý bản trang tôi đã mạo muội đọc trên kênh Lan rừng Kiều Bình của mình để chia sẻ với mọi người, Kính mong quý bản trang cho phép tôi được tiếp tục sử dụng nguồn bài quý giá này! Trân trọng! (Tôi, kiều Bình, 62 tuổi)
Nguyễn Văn Hiệp says
Hi Kiều Bình,
Mình cho phép bạn sử dụng lại nội dung trên trang để chia sẻ đến mọi người, hi vọng bạn có để nguồn hoặc giới thiệu nguồn để mọi người cùng biết ạ.
Cám ơn bạn đã quan tâm!