Bài Thơ Ngắn Về An Giang Ý Nghĩa!
An Giang là một tỉnh thuộc vùng đồng bằng sông Cửu Long, Việt Nam. Vùng đất xinh đẹp này có hai con sông xinh đẹp chảy qua là sông Tiền và sông Hậu. Nhờ vậy, An Giang lưu luyến bao lữ khách bởi vẻ đẹp bình yên, những cánh đồng trù phú, những con sông êm ả… Chính vùng đất và con người nơi đây đã tạo nên một An Giang rất riêng, để từ đó lưu truyền những câu ca dao, bài thơ về An Giang như một sự công nhận về sự duyên dáng, xinh đẹp, hiền hòa của vùng đất này.
Mang trong mình vẻ đẹp riêng của miền Tây Nam Bộ, vì vậy những câu thơ về An giang cũng rất đặc trưng và không lẫn đi đâu được. Các nhà thơ đã lòng ghép một cách khéo léo, hài hòa giữa đời thực và thơ ca tạo nên những tác phẩm thơ viết về An Giang rất giàu cảm xúc, chân thật nhất. Trong bài viết hôm nay, chúng tôi gửi đến các bạn những bài thơ về An Giang để bạn đọc cảm nhận rõ nét hơn về văn hóa đặc sắc, vẻ đẹp riêng của vùng đất miền Tây Nam Bộ này.
An Giang – Tác Giả: Ngọc Trương
Biên thùy đất rộng người thưa
Núi non trùng điệp gió mưa thuận hòa
Tượng Sơn vượt mọi phong ba
Núi Sam sừng sững Miếu Bà nghiêm trang
Núi Két kiên định vững vàng
Ngọa Long tráng lệ Phụng Hoàng mộng mơ
Thiên Cấm hùng vĩ nên thơ
Vạn Linh, Phật Lớn… cạnh hồ Thủy Liêm
Đình thần Núi Sập thiêng liêng
Nhớ ơn Ông Thoại tịnh biên dựng điền
Thủy Đài thần bí siêu nhiên
Ngũ Hồ hiểm trở diệu hiền An Giang
Có kênh Vĩnh Tế dịu dàng
Khai thông thủy đạo mùa màng bội thu
Người dân lạc nghiệp an cư
Thần ân Thất Tổ thiên thu Cửu Huyền
Tuyệt vời Châu Đốc, Long Xuyên
Đất lành chim đậu hữu duyên tâm đồng
Lang thang chăn vịt thả đồng
Nghĩa tình thốt nốt mặn nồng bao la
Tân Châu nổi tiếng lụa là
Châu Phú, An Phú thiết tha lũ về
Đôi khi cuộc sống bộn bề
Đất hiền thủy thuận trăm bề an nhiên
Về Miền Tây Quê Anh – Tác Giả: Lê Vinh
Mời em về quê anh
Thăm Miền Tây sông nước
Ngắm cánh đồng lúa xanh
Vườn cây sai trái ngọt
Về Long An trung dũng
Thăm Rạch Cát chiến hào
Ăn Cua Đinh Cần Đước
Gạo Nàng Thơm Chợ Đào
Ghé Tiền Giang em nhé
Ăn dưa hấu Gò Công
Dạo Sông Tiền hóng gió
Ngắm vườn hoa Lạc Hồng
Thăm Bến Tre _ Cồn Phụng
Vườn cây trái sum suê
Thưởng thức hương Dừa Dứa
Ai đi cũng nhớ về
Ngang Long Hồ _ Vĩnh Long
Dạo cù lao An Bình
Thăm viếng chùa Phước Hậu
Ngắm Sông Tiền đẹp xinh
Lên An Giang em nhé
Thăm Núi Sập Ba Thê
Viếng Miếu Bà Chúa Xứ
Mắm Lóc đồng ngon ghê
Xuôi Tháp Mười _ Đồng Tháp
Ngắm cảnh đất Tràm Chim
Gái Nha Mân xinh đẹp
Vua Chúa cũng đến tìm
Qua Trà Vinh, Trà Cú
Thăm chùa miếu người Chăm
Khác dân mình nhiều lắm
Không cúng những ngày rằm
Ghé Hà Tiên _ Kiên Giang
Viếng lăng mộ Mạc Cửu
Thăm Thạch Động, Ba Hòn
Thắp hương mộ Chị Sứ
Đến Thành Phố Cần Thơ
Thăm Mỹ Khánh, Phong Điền
Dạo Cái Răng Chợ Nổi
Viếng Bình Thủy miếu thiêng
Về Hậu Giang _ Long Mỹ
Thăm Thành Phố Vị Thanh
Bảy nhánh sông hùng vĩ
Phụng Hiệp đất an lành
Qua Sóc Trăng em nhé
Bánh Pía lạp xưởng ngon
Ngắm Chùa Dơi, Chén Kiểu
Thăm vườn Cò Tân Long
Quê Bạc Liêu Công Tử
Mẹ Nam Hải biển sâu
Nghe Hoài Lang Vọng Cổ
Nhớ ông Cao Văn Lầu
Cuối Cà Mau Đất Mũi
Có Thượng, Hạ U Minh
Muỗi kêu như sáo thổi
Thấy Đỉa lội rùng mình
Ôi miền tây đẹp quá
Lúa một dải mênh mông
Sông sâu đầy tôm cá
Mời em ghé về thăm…
Mỹ Hòa Hưng Hồn Đất An Giang – Tác Giả: Nặc Danh
Xôn xao lạ cù lao Ông Hổ
Nắng chen vai trời thả tơ hồng
Hoa hứa hẹn bướm về ươm mật
Đời dạt dào theo những nhánh sông
Thương với nhớ gieo cầu lưu luyến
Muôn sắc màu áo lụa người qua
Xin thở với hương đồng gió nội
Gánh ân tình canh cánh trong ta
Xanh hơn trước bên vườn cây trái
Tóc em thơm đón tuổi xuân về
Ta bắt gặp tình em nhú lộc
Thời gian cùng hòa nhịp đam mê
Cửu Long ơi, trời quê bát ngát
Phù sa bồi đẹp lắm gian nan
Thương biết mấy tình làng nghĩa xóm
Mỹ Hòa Hưng hồn đất An Giang!
Tiếng Độc Huyển – Tác Giả: Nặc Danh
Tiếng độc huyền rơi từ quá khứ
Xé hồn ta, chảy máu trinh nguyên
Áo hoa mờ ảo trong sương mỏng
Là những ẩn tình ta với em!
Phương Nam ơi, bạt ngàn lúa trổ
Cánh cò chao, trắng muốt tuổi thơ
Và trai, gái vẫn thề non hẹn biển
Phải lòng nhau nên cứ bắt đợi chờ!
Tiếng mẹ ru, võng đưa kẽo kẹt
Gió ruộng đồng khuấy động thời gian
Trong im vắng, đừng ai làm tan vỡ
Giữa không gian, trầm bổng một ngón đàn!
Chiều Bảy Núi, đất trời như gần lại
Đêm Núi Sam, trăng đẹp quá trăng ơi
Trong sâu thẳm đắng cay và hạnh phúc
Ta ru ta, với thân phận làm người!
Đừng nói trăm năm đi không tới
Cuộc đời nầy như giấc ngủ non
Tuổi thơ ơi, nụ cười mới lớn
Người học hoài chưa hết cái khôn!
Ta đứng cười vang cùng thế sự
Lở, bồi rồi như một giấc mơ
Để nghe trăn trở bao dòng lệ
Đủ biết tình yêu chẳng bến bờ!
Cả một đời ta, vai gánh nặng
Văn chương, thân hữu với tình em
Thiên đường, địa ngục gần nhau lắm
Còn tiếng độc huyền rớt trong đêm!
An Giang Quê Nhà – Tác Giả: Nặc Danh
Đồng bằng mình bỗng dưng mà thiếu nắng
Lũ tràn về thành biển khắp đồng xa
Em thấy không, con người luôn nhỏ bé
Nhưng con người ý chí thật bao la!
Nước mỗi ngày cứ ghi thêm thành tích
Người mỗi ngày phải đấu trí thiên tai
Đói và khổ hãy cùng nhau gánh vác
Nước mắt đâu là cứu cánh em ơi!
Người và của đã chìm sâu trong nước
Lam lũ một đời phút chốc trắng tay
Sống và chết lúc nầy như thân thiện
Người và trời ai đã nợ nần ai!
Ta không thể khoanh tay chờ cái chết
Hãy cùng nhau vượt nghịch cảnh, đau lòng
Hãy yêu thương để cùng thêm sức mạnh
Nước trắng đồng rồi đây sẽ đơm bông!
Qua cơn lũ, mặt trời lên rực rỡ
Đất và người cùng gieo hạt sinh sôi
Cánh cò trắng ngậm muồi câu vọng cổ
An Giang quê nhà nở nụ cười tươi!
Danh Tiếng – Tác Giả: Hoàng Phan
AN GIANG chủ đạo lúa nông nhiều
RẠCH GIÁ tôm sò hải yến phiêu
Đến VĨNH LONG mùi hoa bưởi sớm
Về SA ĐÉC vị chả nem chiều
Miền xa giọng hát chèo NINH THUẬN
Xứ lạ câu hoài cổ BẠC LIÊU
Lại BẾN TRE dừa thêm gợi cảm
ĐỒNG NAI gỏi cá ngọt ngon đều.
An Giang Lòng Tơ Vương – Tác Giả: Thảo Vi
Anh có về An Giang
Nghe sóng vỗ mơ màng
Núi muôn đời đứng đợi
Người con xa ngút ngàn
Về ngang phố Long Xuyên
Mơ dáng em dịu hiền
Chiều qua cầu Hoàng Diệu
Gió say hồn nghiêng nghiêng
Về thăm đất cù lao
Quê hương lắm tự hào
Bên nhà sàn của Bác
Nắng bờ tre xôn xao…
Chiều trên bến Vàm Nao
Thương câu hát ngọt ngào
Bỗng thấy mình còn nợ
Hạt phù sa thuở nào…
Trở lại Láng Linh xưa
Xanh sắc trời Bảy Thưa
Nghe hồn quân Gia Nghị
Âm vang trong gió đưa…
Anh mơ “mặt trời hồng”
Tỏa nắng ngã ba sông
Một lần qua Châu Đốc
Thành nỗi nhớ mênh mông..
Chiều qua bến Châu Giang
Cô gái Chăm dịu dàng
Miệt mài bên khung cửi
Tay thoi đưa nhịp nhàng…
Về Bảy núi tìm nhau
Sương phủ đỉnh non cao
Hồ nước trong Tà Pạ
In bóng vào chiêm bao
An Giang – Tác Giả: Trịnh Bửu Hoài
An Giang ơi
Chưa qua đã nhớ
Điên điển vàng
Rực một bến sông
Hoa như cánh bướm
Về tương ngộ
Với mùa nước nổi
Chạm mênh mông
An Giang ơi
Chưa yêu đã nhớ
Bảy núi trong sương
Đứng đợi người
Thấp thoáng đồi xa
Mai chợt nở
Thắp lên nắng ấm
Ở bên trời
An Giang ơi
Chưa xa đã nhớ
Tóc em dằng dặc
Cánh cò bay
Đi suốt bao năm
Về một thuở
Đồng bằng xanh ngát
Tận chân mây
An Giang Mảnh Đất Tình Người – Tác Giả: Nguyễn An Bình
Về An Giang mới thương mùa nước nổi
Nơi đầu nguồn sông Hậu ngọt đỏ phù sa
Nơi thấm máu xương tiền nhân thời mở cõi
Nơi tình đất tình người bền chặt thịt da.
Bước chân ta đi suốt dặm dài biên giới
Sông Tiền, Phú Hữu, Lạc Quới, Vĩnh Hội Đông…
Vùng biên viễnTây Nam -Thất Sơn huyền thoại
Có những con người thầm lặng giữ biên cương.
Về An Giang nhớ thăm Óc Eo – Gò Tháp
Soi bóng hoàng hôn tìm dấu vết Phù Nam
Qua Châu Giang lung linh sắc màu thổ cẩm
Từng nét hoa văn uốn lượn tựa mây ngàn.
Nước lớn lại ròng sông dập duềnh tôm cá
Mênh mông đất trời – vùng Tứ giác Long Xuyên
Ánh điện giăng giăng sáng làng bè chợ nổi
Ta thương từng câu hò điệu lý đưa duyên.
Về An Giang sao quên cù lao ông Hổ
Đình làng xưa – nhà lưu niệm Bác Tôn
Người anh hùng treo cờ trên Hắc Hải
Suốt một đời sáng mãi tấm lòng son.
An Giang ơi! Cánh buồm tràn căng sức sống
Yêu từng con người bất khuất kiên trung
Yêu từng dòng sông, yêu xóm làng, phum sóc
Xanh mãi bốn mùa nghe đất nước vào xuân.
An Giang Ngày Về – Tác Giả: Nguyễn An Bình
Về trong cơn mưa chiều mù mịt
Thành phố xưa sao chẳng quên người
Thời gian thoáng qua như hạt bụi
Rớt trên tay nỗi nhớ ngậm ngùi.
Đi trên phố như người khách lạ
Dù mỗi góc đường bước chân quen
Từng viên đá lát mùa lá rụng
Bởi ngày xưa đã từng có em.
Vẫn nhớ trong tôi đèn bốn ngọn
Đại học Hoà Hảo những chiều mưa
Có một con đường tên rất lạ
Hương Lộ Núi Sập còn như xưa?
Chợ Mới cù lao mùa gió thổi
Em về có qua bắc An Hoà
Chuyến phà ngày ấy còn xuôi ngược
Cát lở sông bồi tiếng sóng xa.
Chợt thấy em qua cầu Hoàng Diệu
Thoại Ngọc Hầu trắng áo nữ sinh
Tôi đứng đợt em giờ tan sở
Góc phố xưa sao mãi nặng tình?
Tôi về lại đi nào ai biết
Em còn biền biệt trời mưa bay
Đừng trách hẹn xưa rơi theo sóng
Thương cánh bèo trôi nhớ sông dài.
Bên Dòng An Giang – Tác Giả: Nguyễn An Bình
Em về qua bến Ô Môi
Mỹ Hoà Hưng quê hương tôi
Bên dòng sông Hậu êm trôi
Tháng ngày mưa nắng
Bốn mùa cây trái xanh tươi
Bồng bềnh con nước xa khơi
Đôi bờ nương lúa ngô khoai
Phù sa tươi đỏ ngược xuôi.
Đây cù lao ông Hổ
Nhà lưu niệm bác Tôn
Nhẹ bay theo làn gió
Bốn mùa thơm khói hương.
Thăm từng ngôi nhà cổ
Mái đình ngói rêu phong
Thâm trầm đầy cổ kính
In dấu thời lưu dân.
Ngọt ngào dòng nước Cửu Long
Sáo diều vi vút bên nương
Nghĩa tình gắn bó thân thương
Bếp chiều lên khói.
Đường làng rợp bóng tre xanh
Câu hò điệu lý âm vang
Thuyền về tôm cá thênh thang
Êm đềm sóng nước An Giang.
Chào An Giang Ngày Mới – Tác Giả: Nguyễn An Bình
Chào An Giang! Ta lại về dòng sông thương nhớ
Xao xuyến hàng dừa xanh mát đất cù lao
Ánh nắng ban mai rực hồng trên sông Hậu
Câu hát huê tình man mác sóng Vàm Nao.
Lòng ta đó dạt dào con nước bạc
Trôi theo sông Tiền ăm ắp hạt phù sa
Có ai biết đôi bờ reo tiếng sóng
Theo mùa cá về rạo rực cánh đồng xa.
An Giang ơi! Có phải miền đất lành chim đậu
Ánh điện theo về cho phum sóc rộn vui
Xôn xao chuyện làng nghề đổi thay náo nức
Cùng bao chuyến phà đưa đón khách ngược xuôi.
Chào An Giang! Em có về ngang chợ nổi
Để anh thương lén treo lời bẹo trao tình
Lòng phố vui theo gót chân em đến lớp
Cô giáo hiển hơn cả tiếng chim quyên.
Hương lúa sớm gọi mùa vàng thức giấc
Trên những cánh đồng bát ngát lên xanh
Người có đi xa qua bao bờ bến lạ
Vẫn một đời thương nhớ đất An Giang.
Châu Đốc – Tác Giả: Nặc Danh
Anh về Châu Đốc nghe em kể
Mà thương con nước rẽ ba dòng
Đường Đất Cúng, con kinh Vĩnh Tế
Chùa Bà Bài nằm kế bờ sông!
Đầu Bờ, Bến Vựa rồi Bến Đá
Núi Sam phượng nở tới đỉnh cao
Nhìn xuống ruộng đồng xanh bát ngát
Không khí trong lành thêm nhớ nhau!
Chiều xuống Cầu Quan nghe sông hát
Kinh Ông Cò, đường lá me bay
Cây Bồ Đề mang từ Ấn Độ
Cầu sắt An Biên thương nhớ ai!
Trường Đua, anh thở hồn hương lúa
Thoại Ngọc Hầu mở đất, chưa vơi
Chùa Bà vẫn khói nhang nghi ngút
Tiếng chuông ngân, ngộ đạo và đời!
Châu Đốc quê mình thêm đẹp lạ
Hai chiếc cầu nối nhịp bờ vui
Tình yêu còn mãi trong ánh mắt
Anh nắm tay em nở nụ cười!
Châu Đốc Một Tình Yêu – Tác Giả: Nặc Danh
Nắng gượng thở, mây thả hồn trên núi
Lá bồ đề reo tiếng phạn vi vu
Ba nhánh sông, phù sa như tươm mật
Phía Cồn Tiên, huyền ảo chút sương mù!
Quê lụa Tân Châu, mùa xuân khép nép
Bỗng thèm thương màu áo tím sen bay
Và lòng anh ngập tràn mơ ước cũ
Buổi ban đầu, tay chẳng muốn rời tay!
Quán bến tàu, ngụm cà phê đăng đắng
Bay qua tay sợi khói thuốc treo hồn
Bạn bè nhớ, quên đầy trong ngăn kéo
Nhìn cuộc đời cứ bàng bạc như sương!
Chuông giáo đường ngân vang vào nỗi nhớ
Dõi mắt nhìn, biền biệt những chốn xưa
Trên ngã rẽ, khi buồn,vui đối mặt
Nói bao giờ cho hết chuyện nắng, mưa!
Anh với em, ân tình cùng chia sẻ
Vườn ái ân, ngày tháng lạ đâm chồi
Mở cánh cửa cho lòng nghe chim hót
Đời dẫu gì, cũng đáng sống em ơi!
Chiều An Giang – Tác Giả: Nguyễn An Bình
Nhẹ bay trên sông Hậu
Một vạt áo bà ba
Tiếng cười sao ngọt quá
Giữa sóng nước bao la.
Tiếng thoi bên triền nước
Trăng sáng soi mặt hồ
Tươi hoa văn thổ cẩm
Màu quê lụa Tân Châu.
Chào Thất sơn huyền thoại
Bóng núi đỏ hoàng hôn
Xôn xao mùa nước nổi
Thuyền về đầy cá tôm.
Cánh cò chim bay mỏi
Thoảng hương tràm Trà Sư
Vàng cánh đồng Tà Pạ
Hương lúa mát đường quê.
Những hàng cây thốt nốt
Giữa đất trời thênh thang
Khói lam mờ biên viễn
Êm đềm chiều An Giang
Về Châu Đốc Quê Em – Tác Giả: Nặc Danh
Cám ơn phượng hồng, nắng lửa
Nhìn em phơi áo hiên ngoài
Chút hơi nước từ trong áo
Hương tình ta gởi trao ai!
Cám ơn bàn tay ngòi viết
Vuốt ve bờ tóc lưng chừng
Nhìn nhau, nói gì trong mắt
Tình còn đáng để trao thân!
Cám ơn Châu Đốc chưng diện
Để em ra phố những chiều
Cám ơn Núi Sam lễ hội
Chúng mình có dịp bên nhau!
Cám ơn dòng kinh Vĩnh Tế
Con đường Vĩnh Phú thân quen
Gió ơi, gởi giùm ta nhé
Ân tình, nỗi nhớ về em!
Cám ơn mùa xuân ghé bến
Tình yêu hé nụ môi cười
Cám ơn hai mùa mưa nắng
Đường trần mai nở, Mai ơi!
Trăng Châu Đốc – Tác Giả: Nặc Danh
Châu Đốc, gió đêm tràn lên phố
Trăng vàng đẹp quá một bến sông
Hương thời con gái bay nhè nhẹ
Mắc cạn hồn ta một bến lòng!
Tiếng vạc ngang trời, đêm thổn thức
Không gian ôm kín nỗi sầu xưa
Ai rót hoài lang vào hơi thở
Trong ta nhịp đập trái tim chờ!
Huyền ảo đèn màu qua xiêm áo
Môi em chín mọng những khát khao
Ta nghe sóng bủa vàm thương nhớ
Tình đẹp dần lên trong mắt nhau!
Vừa rồi là những bài thơ hay về An Giang được sưu tầm từ nhiều nhà thơ, mỗi bài thơ là một sự khác biệt nhưng sẽ giúp bạn hiểu hơn về vùng đất miền Tây sông nước này. Hàng ngày, vẫn có nhiều bài thơ được sưu tầm và đăng tải trên danh mục thơ của Blog ChieuTa.Com. Hãy thường xuyên ghé thăm để đọc những bài thơ mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây thư giãn bên những vần thơ.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Tuyển Tập 25+ Bài Thơ Về An Giang, Xứ Sở “Sơn Kỳ Thủy Tú” Tại Danh Mục Thơ Về Quê Hương của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- 37 Bài Thơ Về Hà Giang, Cảnh Đẹp Hùng Vĩ & Cuộc Sống Bình Dị
- 25+ Bài Thơ Về Hội An Nét Đẹp Phố Cổ & Di Sản Văn Hóa
- 25+ Bài Thơ Về Hà Tĩnh, Nơi Có Núi Biếc & Biển Xanh
- 17+ Bài Thơ Tình Đà Lạt Ca Ngợi Vẻ Đẹp Thành Phố Sương Mù
- 15+ Bài Thơ Về Sài Gòn Ca Ngợi Thành Phố Phồn Vinh & Hoa Lệ
- 15+ Bài Thơ Về Tây Bắc Ca Ngợi Vẻ Đẹp Núi Rừng Vùng Cao
- Thơ Về Tuổi Thơ – Chùm Thơ Hay Viết Về Tuổi Thơ Rất Đẹp
- Thơ Về Huế, 45+ Bài Thơ Tình Xứ Huế Lãng Mạn & Thương Nhớ
Để Lại Một Bình Luận