Lặng Lẽ (Hồ Dzếnh) Tôi không chọn nắng, cầu mưa Nhớ người không cứ về trưa hay chiều Tôi yêu vì nắng cây reo Bướm bay vô cớ, gió vèo tự nhiên Ðời tình: hoa thắm thêu duyên Tóc mây vắt mộng, mắt huyền gợi mơ Em là “người ấy” hay cô Sầu chung duyên kiếp làm thơ, đủ rồi Tôi tin người để tin tôi Ðể tin tưởng mãi rằng đời dễ tin Tôi vui lòng sống trong im Hồn nương bóng ...
Hồ Dzếnh (Hà Triệu Anh)
Hồ Dzếnh tên thật là Hà Triệu Anh hay Hà Anh (ghi theo giọng Quảng Đông là Hồ Dzếnh) là một nhà thơ của Việt Nam, sinh năm 1916 tại làng Đông Bích huyện Quảng Xương tỉnh Thanh Hoá và mất năm 1991. Cha ông là Hà Kiến Huân, người gốc Quảng Đông sang sinh sống ở Việt Nam từ khoảng 1890, mẹ Đặng Thị Văn là người Việt, quê ở bến Ghép, huyện Quảng Xương, Thanh Hóa.
Ông được biết nhiều nhất qua tập thơ Quê ngoại với một giọng thơ nhẹ nhàng, siêu thoát, phảng phất hương vị thơ cổ Trung Hoa. Ngoài ra, Hồ Dzếnh còn là một nhà văn với nhiều tác phẩm, tiêu biểu là tập truyện ngắn Chân trời cũ (1942), Thạch Lam đề tựa. Hồ Dzếnh được truy tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2007. Hồ Dzếnh là một tín hữu Công giáo Rôma, tên thánh của ông là Phaolô Têrêsa.
Dưới đây là danh sách liệt kê các tác phẩm, tập thơ và những bài thơ cùa nhà thơ Hồ Dzếnh (Hà Triệu Anh). Bên cạnh tập thơ Quê Ngoại nổi tiếng, ông còn có tập thơ "Ngập Ngừng", ngoài ra còn nhiều bài thơ rất hay được nhiều đọc giả yêu thích. Không nhiều người biết đến thơ của ông, nhưng dường như ai cũng đã từng nghe qua đôi câu “Tình mất vui khi đã vẹn câu thề – Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở”.
» Những bài thơ nổi bật của Hồ Dzếnh:
» Những chùm thơ hay của Hồ Dzếnh được tổng hợp:
» Tất cả các bài thơ, tuyển tập thơ của Hồ Dzếnh:
- Bài Thơ Tặng Vợ
- Chị Tôi
- Chuyến Tàu Đời
- Chuyến Tàu Thu
- Cỏ Lau
- Cỗ Bài Tam Cúc
- Hai Bài Thơ Thu
- Hoa Mẫu Đơn
- Lời Chuông Nguyện
- Lời Ru Của Mẹ
- Núi Vọng Phu
- Rủ Em Đi Chợ Đồng Xuân
- Sáng Nay Mùa Thu
- Sang Thu
- Tu Là Cội Phúc
- Vô Đề
Quê Ngoại (1943)
- Tặng
- Cảm Xúc
- Màu Cây Trong Khói
- Chiều Xuân Trung Kỳ
- Trở Lại
- Nước Chảy Chân Cầu
- Xuân Ở Quê Em
- Quê Hương
- Mùa Thu Năm Ngoái
- Ngập Ngừng
- Thờ Ơ
- Phố Huyện
- Luỹ Tre Xanh
- Rằm Tháng Giêng
- Giữ Gìn
- Duyên Ý
- Đợi Thơ
- Mưa
- Tình Xưa
- Lặng Lẽ
- Bài Hát Ru Em
- Thu
- Muôn Trùng
- Buổi Hẹn
- Trong Nắng Trưa
- Lỡ Đò
- Xuân Ý
- Giản Dị
- Phong Châu
- Người Thơ
- Sáng Quê
- Mưa Ngàn
- Trưa Vắng
- Xuân Đôi Ta
- Tưởng Chuyện Ngàn Sau
Hoa Xuân Đất Việt (1946)
- Cảm Đề
- Trang Sách Xưa
- Về Làm Chi Nữa
- Tư Hương
- Mùa Xuân Mới
- Ta Không Muốn
- Tiếng Sơn Hà
- Mái Lều Tranh
- Non
- Giang Tây
- Máu Cờ
- Say Thơ
- Hoa Xuân Đất Việt
- Cơn Giận
- Hận Chinh Phu
Ở trên là những tập thơ, bài thơ và tác phẩm thơ hay, nổi tiếng của Hồ Dzếnh - Trang lưu trữ và chia sẻ thơ của nhà thơ Hồ Dzếnh và những nhà thơ tiêu biểu khác. Hãy liên hệ hoặc bổ sung qua khung bình luận nếu bạn cho rằng danh sách thơ này còn thiếu sót. Chúc bạn có những phút giây thư giãn thoải mái trên ChieuTa.Com!
Bài Hát Ru Em
Bài Hát Ru Em (Hồ Dzếnh) Ngủ đi, em bé anh yêu Phòng em gió sáng dặt dìu tiếng hoa Thu về, mùa đã nghe xa… Hoàng hôn nhân thế phai nhòa nhớ thương Riêng em tóc biếc, môi hường Vui say bên nỗi đoạn trường là anh Chiều đồi: cây tạ hồn xanh Sương the lảng đảng, hoa cành tả tơi Em vui, xuân sắc riêng trời Hồn say giấc bướm, miệng cười vẻ hoa Em ơi, chiều thế đương ...
Thu
Thu (Hồ Dzếnh) Suốt trời hôm ấy thê lương quá Tóc liễu bờm xơm, sóng vỗ hồ Mây rối trên trời, cây rối lá Giường cô xuân nữ gối chăn xô… Ðây là tất cả một mùa thơ Tất cả lều tranh, cả khói mờ Cả gió may đưa, buồn lắng xuống Cả lòng tôi với cả lòng cô Có một nghìn cây rũ rượi buồn Một nghìn sông rét, vạn hoàng hôn Dăm thân thiếu nữ gầy như trúc Ðứng chịu tang trời đổ ...
Muôn Trùng
Muôn Trùng (Hồ Dzếnh) Tình vạn dặm, tên người yêu chắc đẹp Người và tôi xa quá đỗi muôn trùng Tôi với người chưa một giấc mơ chung Ðời viễn xứ, nên tình không thấu hết Hoài mộng cho tin, nghi ngờ để biết Hỡi người duyên, người xa cách muôn trùng Ðến bao giờ nằm ngủ giấc mơ chung Cho thơ sáng diễn quanh hồn thắm thiết? Hỡi người đẹp chưa bao giờ quen biết Mắt người lo ...
Buổi Hẹn
Buổi Hẹn (Hồ Dzếnh) Nắng vàng em mới lại Ôi! ngóng trông sao buồn Tôi đi và đứng mãi Mắt tìm xa xôi luôn… Tôi mơ chân trên đường Áo màu trong lá thắm Đường và cây mát lắm Riêng lòng tôi đau thương Tôi không hề yêu đương Sao sầu tôi vương vương Sao tình tôi bát ngát Sao hồn tôi thê lương? Nhẽ nào trên Hà Nội Ngày vàng chia sáng, tối Không thấy nắng bay reo Em ...
Trong Nắng Trưa
Trong Nắng Trưa (Hồ Dzếnh) Em ạ, lòng tôi, tôi ngỡ đâu Ðã dâng em hết buổi xuân đầu Trời xưa huyển lộng màu hoa, nắng Trong thoáng thơ vàng, len ý đau… Tôi là đứa trẻ ngủ trong nôi Bừng tỉnh, vì nghe mộng vẳng lời Ðất bỗng thêu hoa, tôi bỗng lớn Mong tìm lứa bạn, sánh duyên đôi Tôi bước vào đời, tự ngõ xưa Nôi hiu gió sớm, xế buồn trưa Thuyền tre nằm ngủ trong mơ ...
Lỡ Đò
Lỡ Đò (Hồ Dzếnh) Nhà em ở cách hai sông Muốn qua bên ấy, phải vòng phía non Lúa xanh sóng lúa reo cồn Cây xanh dẫn lối, lối mòn cỏ tươi Chân đi mắt ngoảnh trông trời Khấn thầm: “Thượng đế phù tôi kịp đò Cho tôi mang tấm tình thơ Gởi người xa mấy lần đò ngắm trông Sông xuân hẹn chở hết lòng Ðò xuân đem hết chờ mong tới bờ” Em ơi, anh lỡ chuyến đò Chuyến đò thứ nhất, ...
Xuân Ý
Xuân Ý (Hồ Dzếnh) Trời đẹp như trời mới tráng gương Chim ca, tiếng sáng rộn ven đường Có ai bên cửa ngồi hong tóc Cho chảy lan thành một suối hương… Sắc biếc giao nhau, cành bắt cành Nước trong, hồ ngợp thuỷ tinh xanh Chim bay, cánh trĩu trong xuân ý Em đợi chờ ai, khuất bức mành? Giữa một giờ thiêng, tình rất đẹp Rất buồn và rất… rất thanh thanh Mày ai bán nguyệt, ...
Giản Dị
Giản Dị (Hồ Dzếnh) Em ăn, em nói, em cười Kiếp này không có hai người như em Kinh thành: quần nhiễu, hàng len Em tôi: áo trắng, quần đen sơ sài Ai mà để ý vào ai Quần đen lẫn bóng, áo gai lẫn màu Trên đời hai đứa yêu nhau Quần đen hóa đẹp, áo sầu hóa vui Tình là hạnh phúc chia đôi Hương len kẽ đá, trăng soi dặm trường Ðừng mong ước cả Thiên đường Hãy xin lấy nửa tấc ...
Phong Châu
Phong Châu (Hồ Dzếnh) Người xưa xa rồi, lông ngỗng hết Người xưa xa rồi, tình xưa không chết Nghìn năm trăng sáng đất Phong Châu Duyên cổ còn mơ vạn cổ sầu – Nàng là Hoa tươi đất Việt Chàng là Tinh túy trời Ngô Tình trâm anh, giòng phế thiệt Chỉ hồng duyên thắm se tơ… Ngờ đâu, trước cảnh biển bao la Gươm sắc chia lìa con với cha! Trung nghĩa ai hay trung nghĩa… ...
Người Thơ
Người Thơ (Hồ Dzếnh) Có những người thơ rất đỗi thơ Óc thường đi vắng, mắt theo mơ Chân đi ắt hẵn không cần đất Giữa cõi trần gian, bước hững hờ Chàng ta làm toán để mơ duyên Dấu sắc thường hay đánh dấu huyền Lắm lúc thơ về không kịp viết Vần “e” bỗng hạ xuống… vần “uyên” Bốn khóa thi liền hỏng mất năm Cuộc đời khó quá, tình đời thâm Ra về mẹ hỏi: “Con thi đậu?” – ...
Sáng Quê
Sáng Quê (Hồ Dzếnh) Gió đưa mặt trời dần cao Khóm tre rì rào muôn tiếng chim kêu Ðẫm mình trong gió hiu hiu Lúa non sóng uốn thầm reo cuối trời Trên đường đê bé chạy dài Bóng trâu trên nước, bóng người trên cây Ngoài trời mây sáng hây hây Nước non tô loáng da ngày cuối thu Ðáy hồ mấy mắt sao lu Và trên nón dạ sương mù quệt ngang Chân trâu nghe nặng bước đàng Gió đưa ...
Bình Luận Mới Nhất