Bài thơ Thời Gian (Hàn Mặc Tử), tác giả viết về thời gian đừng luân chuẩn. Đầu thơ cho thấy không còn thời xanh, không còn mùi vị thơm tho ái tình, đừng nghĩ ngàn xưa còn phản phất, làn gió nhẹ lúc ban đêm, hồn xưa dạo ấy không về nữa, cõi hư vô dấu đã chìm. Bài thơ nhắc đến trăng sao là bất diệt, Tây Thi nàng hỡi bao nhiêu tuổi, vẻ đẹp mê tơi vận nõn nà.
Thời Gian (Hàn Mặc Tử)
Còn đâu tráng lệ những thời xanh
Mùi vị thơm tho một ái tình
Đố kiếm cho ra trong lớp bụi
Ít nhiều hơi hám của kiên trinh.
Đừng tưởng ngàn xưa còn phảng phất
Nơi làn gió nhẹ lúc ban đêm
Hồn xưa từ ấy không về nữa
Ở cõi hư vô dấu đã chìm.
Chỉ có trăng sao là bất diệt
Cái gì khác nữa thảy đi qua
Tây Thi nàng hỡi bao nhiêu tuổi
Vẻ đẹp mê tơi vẫn nõn nà.
Tôi lạy muôn vì tinh tú nhé
Xin đừng luân chuyển để thời gian
Chậm đi cho kẻ tôi yêu dấu
Vẫn giữ màu tươi một mỹ nhân.
Cuối thơ là xin lạy muôn tinh tú, đừng luân chuyển để thời gian chậm đi, ngắm mãi màu tươi một mỹ nhân. Bạn cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Thời Gian” (Hàn Mặc Tử – Nguyễn Trọng Trí) Của Tác Giả Hàn Mặc Tử Thuộc Tập Đau Thương (Thơ Điên 1937) » Phần 1: Hương Thơm Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận