Bài thơ Mùa Xuân Chín (Hàn Mặc Tử), tác giả viết về một khung cảnh mùa xuân. Đầu thơ là một buổi sớm mơ tan, đôi nhà tranh lấm tấm vàng, bên giàn thiên lý bóng xuân sang. Bài thơ còn mượn hình ảnh cỏ xanh tươi gợn tới trời và bao cô thôn nữ đang hát trên đồi, một tiếng ca lưng chừng núi, hổn hển như lời của nước mây.
Mùa Xuân Chín (Hàn Mặc Tử)
Trong làn nắng ửng khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý – Bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
– Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi.
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thì với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây.
Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Cảnh trí bâng khuâng sực nhớ làng:
– “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?”
Cuối thờ hình ảnh khách xa gặp mùa xuân chín, tâm hồn cảnh trí bâng khuâng nhớ làng. Bạn cảm nhẫn gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Mùa Xuân Chín” (Hàn Mặc Tử – Nguyễn Trọng Trí) Của Tác Giả Hàn Mặc Tử Thuộc Tập Đau Thương (Thơ Điên 1937) » Phần 1: Hương Thơm Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận