Hồn Xuân (Huy Cận) Ai biết em tôi ở chốn nào? Má tròn đương nụ, trán vừa cao. Tiếng mùa về gọi lòng em dậy, Lơ đãng lòng tôi chẳng kịp rào. Ai biết người yêu nhỏ của tôi, Người yêu nho nhỏ trốn đâu rồi? Nhắn giùm với nhé, em tôi đó, Tròn trĩnh xinh như một quả đồi. Ngực trắng giòn như một trái rừng Mắt thì bằng rượu, tóc bằng hương. Miệng cười bừng nở hàm răng ...
Search Results for: cặp đôi
Hoạ Điệu
Hoạ Điệu (Huy Cận) Vàng đẹp quá, giăng tơ và xối chỉ: Trời mênh mông nên rất đỗi nhớ nhung; Chiều buồn buồn giữa hương sắc tưng bừng Như nắng xế nằm trên gương mờ thuỷ. Chiều nơi hồn, và nơi trời, ý nhị; Choáng tương tư, gió rộng vướng cành sây. Vườn hân hoan muôn vạn nỗi dàn bày Của nhựa mạnh thành tơ trong lá mới. Bước son sánh những nỗi lòng phấn khởi, Ở nơi kia ...
Khung Tình
Khung Tình (Huy Cận) Hoàng hôn mù xuống nặng, Gió sông buồn, em ơi! Nhà em đầu phố lặng, Ba ngõ, bốn bề trời Gần gũi già mong nhau, Tấc gang càng tưởng nhớ. Phố trước với đường sau: Ấy mới lòng gặp gỡ. Anh đến. Ôi! chờ đợi Em ra Ồ! ngóng trông. Em nói và anh nói; Ðôi tay giao đôi lòng. Yêu nhau, tình dễ vậy – Cuộc đời khó khăn đâu! Bên nhà, sông nước chảy Bên ...
Lời Dịu
Lời Dịu (Huy Cận) Đi rất êm, bước êm nữa, người ơi! Tiếng động gần, dư thanh còn xa xôi. Phòng yên tĩnh, chớ làm phòng vắng vẻ! Hồn mới lim dim, bước giùm nhè nhẹ. Hé cửa vừa, níu cành lả qua song Cho bóng xuống mi, cho bóng xuống lòng. Tai ê chề chỉ vừa nghe gió lá Trí mệt mỏi, buông chi lời nói lạ! Ru cho tôi ngủ dưới bóng mi người; Nhìn tôi đi, xin miệng thắm cứ ...
Mai Sau
Mai Sau (Huy Cận) Mai sau dù có bao giờ… (Nguyễn Du) Chàng Huy Cận khi xưa hay sầu lắm, Gió trăng ơi! nay còn nhớ người chăng? Hơn một lần chàng đã gửi cho trăng Nỗi hiu quạnh của hồn buồn không có. Thuở chàng sống thì lòng chàng hay nhớ, Nỗi nhớ thương không biết đã tan chưa? Hay lòng chàng vẫn tủi nắng, sầu mưa Cùng đất nước và nặng buồn sông núi? “Chàng yêu lắm ...
Mưa
Mưa (Huy Cận) Mưa giong buồn sợi xuống lơi lơi, Lạnh của không gian thấm xuống người. Rơi rớt về đây muôn hướng gió; Lòng sầu vạn dặm gió mưa phơi. Hiu hắt đày tôi giữa xứ hờ. Ý buồn tự kể mộng bâng quơ Tương tư thấp thoáng sau khe cửa, Tuy chẳng mong ai cũng đợi chờ. Tôi luồn tay nhỏ hứng không gian, Với gió xa xôi lạnh lẽo ngàn. Tôi để cho hòn theo với lá, Xiêu ...
Ngậm Ngùi
Ngậm Ngùi (Huy Cận) Nắng chia nửa bãi, chiều rồi… Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu. Sợi buồn con nhện giăng mau, Em ơi! Hãy ngủ… anh hầu quạt đây. Lòng anh mở với quạt này, Trăm con chim mộng về bay đầu giường. Ngủ đi em, mộng bình thường! Ru em sẵn tiếng thuỳ dương mấy bờ… Cây dài bóng xế ngẩn ngơ… – Hồn em đã chín mấy mùa thương đau? Tay anh em hãy tựa đầu, Cho ...
Ngủ Chung
Ngủ Chung (Huy Cận) Ôi rét! Đêm nay mấy học trò Ngủ chung giường hẹp, trốn bơ vơ. – Có hồn vạn thuở buồn đơn chiếc Có lẽ đêm nay cũng ngủ nhờ. Lạnh lùng biết mấy tấm thân xương! Ân ái xưa kia kiếp ngủ giường. Đâu nữa tay choàng làm gối ấm; Còn đâu đôi lứa chuyện canh sương… Ai đắp mền cho, trải nệm là? Đêm dày ướt rượi khí tha ma. Coi chừng cửa mộ quên không ...
Nhạc Sầu
Nhạc Sầu (Huy Cận) Tặng Nguyễn Gia Trí Ai chết đó? Nhạc buồn chi lắm thế! Chiều mồ côi, đời rét mướt ngoài đường; Phố đìu hiu màu đá cũ lên sương. Sương hay chính bụi phai tàn lả tả? Từng tiếng lệ: ấy mộng sầu úa lá. Chim vui đâu? Cây đã gẫy vài cành. Ôi chiều buồn! Sao nắng quá mong manh! Môi tái nhạt nào cười mà héo vậy? Ai chết đó? Trục xoay và bánh đẩy, Xe tang ...
Nhớ Hờ
Nhớ Hờ (Huy Cận) Lâng lâng chiều nhẹ ghé muôn tai Trong bóng chiều như mờ tiếng ai Thổi lạc hương rừng cơn gió đến Bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài Ôi nắng vàng sao mà nhớ nhung! Có ai đàn lẻ để tơ chùng? Có ai tiễn biệt nơi xa ấy Xui bước chân đây cũng ngại ngùng… Câm lặng. Hoa rơi cánh đợi chờ. Chiều đi, ở lại mộng bơ vơ Thoảng vòng tóc gió qua bên má, Khiến ...
Quanh Quẩn
Quanh Quẩn (Huy Cận) Quanh quẩn mãi giữa vài ba dáng điệu Tới hay lui vẫn chừng ấy mặt người Vì quá thân nên quá đỗi buồn cười, Môi nhắc lại chỉ có ngần ấy chuyện. Đời nhạt tẻ như tàu không đổi chuyến! Đứng xem ngoài hay quay gót nhìn trong Cùng thuộc rồi bàn ghế ở trong phòng, Và trong đó: những hồn quen biết quá! Đời nghèo thế! Không dành tôi chút lạ… Đến ái ân cũng ...
Song Song
Song Song (Huy Cận) Người có đôi môi rõ thắm hồng, Để mà rằng “được” với rằng “không”. Đôi tay lưu luyến khi giao nối, Khi đắp thành cao chặn nẻo lòng. Và đôi mắt ấy biết nhìn xa; Khi ngoảnh mặt gần bên, biết đậm đà; Nhưng cũng biết gieo buồn khía cạnh; Lạnh đồng tê giá nét thu ba. Nhan sắc trời ơi! biết nói sao? Người hiền như bột, có gươm dao… Xa xôi mà gợi niềm ...
Bình Luận Mới Nhất