Buồn (Huy Cận) Đã chảy về đâu những suối xưa? Đâu cơn yêu mến đến không chờ? Tháng ngày vùn vụt phai màu áo Của những nàng tiên mộng trẻ thơ. Rụng những chùm tên mấy độ bông; Phai hàng nhật ký chép song song; Chàng trai gối mộng trên trang sách Tỉnh thức, mùa xuân rụng hết hồng. Đời mất về đâu, hỡi tháng, năm? Xuân không mọc nữa với trăng rằm! Chẳng bao lâu ngủ sầu ...
Search Results for: cặp đôi
Buồn Đêm Mưa
Buồn Đêm Mưa (Huy Cận) Đêm mưa làm nhớ không gian Lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la… Tai nương nước giọt mái nhà Nghe trời nằng nặng, nghe ta buồn buồn Nghe đi rời rạc trong hồn Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi… Rơi rơi… dìu dịu rơi rơi… Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vơ… Tương tư hướng lạc phương mờ… Trở nghiêng gối nặng hững hờ nằm nghe Gió về, lòng rộng không ...
Cách Xa
Cách Xa (Huy Cận) Lời chẳng giao lời, tay lạ tay, Tấc gang cách trở, nhớ muôn ngày. Cô sầu dựng núi lên cao ngất; Nhưng cặp chim hồn lạc hướng bay. Tôi đứng bên này cửa Khổ đau, Bên kia người dạo, biết chi sầu. Dọc đời rải rác muôn ga đón. Khó nỗi ngồi chung một chuyến tàu. Cũng chẳng dò xem gió ngược xuôi; Lời đi không cốt gặp tai người, Quá buồn nên muốn yên nguôi ...
Cầu Khẩn
Cầu Khẩn (Huy Cận) Hồn bơ vơ, tôi đi dạo giữa đời; Chân theo lòng mà người chẳng theo tôi. Ngày đẹp thế, cũng có tay đang mở, Đuổi hạnh phúc giữa lòng tôi bợ ngợ. Tôi đi tìm người, tôi đi tìm thơ, Tính vẩn vơ có lành được bao giờ. Và tình ái không bao giờ lành được, Nâng chân đi chưa định ngày nghỉ bước. Đường không dài: người tránh để thêm xa… Gặp ngay đi! Đời may ...
Chết
Chết (Huy Cận) Chân quấn quít rồi đến ngày nghỉ bước; Miệng trao lời rồi đến buổi làm thinh; Thân có đôi chờ lúc ngủ một mình, Không bạn lứa cũng không mền ấm nóng; Tai dưới đất để nghe chừng tiếng sóng Ở trên đời; – đầu ấy ngửng lên cao Sẽ nằm im! Ôi đau đớn chừng nào; Thân bay nhảy giam trong mồ nhỏ tí, Một dáng điệu suốt trăm nghìn thế kỷ! Ngày sẽ về, gió sẽ mát, ...
Chiều Xuân
Chiều Xuân (Huy Cận) Xuân gội tràn đầy Giữa lòng hoan lạc, Trên mình hoa cây… Nắng vàng lạt lạt Ngày đi chầy chầy… Hai hàng cây xanh Đâm chồi hy vọng… Ôi duyên tốt lành! Én ngàn đưa võng Hương đồng lên hanh. Kề bên đường mòn — Mùa đông đã tạnh Cỏ mọc bờ non… Chiều xuân tươi mạnh Gió bay vào hồn. Có bàn tay cao Trút bình ấm dịu Từ phương xa nào… Người cô yểu ...
Dấu Chân Trên Đường
Dấu Chân Trên Đường (Huy Cận) Ai biết đường kia giậm mấy lần? Gió vừa thổi lạc dấu muôn chân. Làm sao góp lại nâng xem thử. Những bước vu vơ xa lại gần. Thôi đã tan rồi vạn gót hương Của người đẹp tới tự trăm phương. Tan rồi những bước không hò hẹn Đã bước trùng nhau một ngả đường. Cây mở cành xanh, nghiêng lá phơi; Bụi gieo trên lá, dội nên lời Bâng khuâng kể lại ...
Gánh Xiếc
Gánh Xiếc (Huy Cận) Có chàng ngơ ngác tựa gà trống, E đến trăm năm còn trẻ thơ Tám tuổi một chiều trong rạp xiếc Yêu nàng cưỡi ngựa uốn thân tơ. Điệu kèn rộn rịp nâng chân ngựa Nhịp với lòng trai mở cánh yêu, Nhạc buồn thu – chở hồn đường sá! Lẫn với hùm, voi, gái lệ kiều. Gái lệ kiều đi với ngựa, voi; Về nhà, đứa bé vẫn đùa chơi Nhưng lòng trẻ đã theo đoàn xiếc Xếp ...
Giấc Ngủ Chiều
Giấc Ngủ Chiều (Huy Cận) Tặng Hoàng Đạo Thức dậy, nắng vàng ngang mái nhạt, Buồn gieo theo bóng lá đung đưa Bên thềm – Ai nấn lòng tôi rộng, Cho trải mênh mông buồn xế trưa. Than ôi, trời đẹp nhưng trời buồn, Như cảnh tươi màu rạp cải lương Tôi đội tang đen cùng mũ trắng, Ra đi không hẹn ở trên đường. Rưng rưng hoa phượng màu thương nhớ; Son đậm bên thành một sắc ...
Học Sinh
Học Sinh (Huy Cận) Gió thổi sân trường chiều chủ nhật; – Ôi! Thời thơ bé tuổi mười lăm, Nắng hoe rải nhạt hoa trên đất, Đời dịu vừa như nguyệt trước rằm. Bốn vách nghiêm trang tiếng đọc bài, Đầu xanh dăm chục, nét văn khôi, Chiều xuân chim sẻ vô trong lớp, Ông giáo trông lên; chúng bạn cười. Lén mắt thầy, xem lại bức thư Của người cô họ, chú hiền từ. Bàn tay vơ vẩn ...
Hối Hận
Hối Hận (Huy Cận) Hạnh phúc rất đơn sơ, Nhịp đời đi chậm rãi.. Mái nhà yên bóng trưa; Ong hút chùm hoa cải Lòng tôi sao chẳng đợi, Vội vã bước vào trong! Bốn mùa yên một lối Chân mỏi vạn đường cong. Tôi không đành nói xấu, Ðời, đời rất hiền từ; Nhưng hoa xuân không đậu, Thôi mong gì trái thu! Quá hiền nên vụng tính, Tôi đã phá đời tôi Ðiên rồi, khi vụt ...
Hồn Xa
Hồn Xa (Huy Cận) Thuở xưa, Chức Nữ buồn sông Ngân Có kẻ ngồi thương ở dưới trần Chạnh nỗi tương tư khôn dãi tỏ Muôn sao bàng bạc sầu không gian Từ buổi Tiên đi sầu cũng nhỏ Nhân gian thôi nhớ chuyện trên trời đại bàng vỗ cánh muôn năm trước Ai biết trời xua rộng mấy khơi Bích Câu đâu nửa bóng chàng Uyên Sông núi thô sơ bặt tiếng huyền Có lẽ hồn ta không đẹp nữa Nét ...
Bình Luận Mới Nhất