Bài thơ Ngọc Tặng (Xuân Diệu), tác giả viết về viên ngọc mười năm tặng cho cô gái. Bài thơ viết về ký ức của chàng trai khi tặng ngọc cho cô gái bên Quán Ông Già, nhưng đó là sự chia cắt muời năm không gặp. Viên ngọc được ví như vô hình, hơn cả hoa lưu li, và những tính năng đặc biệt cuả ngọc như làm ấm, và đêm về ánh sáng như rằm.
Ngọc Tặng (Xuân Diệu)
Ngọc tuyệt vời anh trao cho em,
Mười năm em có giở ra xem?
Sắc trời hôm ấy, hoa hôm ấy,
Rừng mới tan sương, trúc rủ rèm.
Bên Quán Ông Già, ngọc gửi em
Mười năm em có giở ra xem?
Áo em xanh biếc, mây xanh biếc,
Tay đã chia rồi lại níu thêm.
Trong tim, trong mắt ngọc vô hình,
Hơn cả lưu li ngọc hữu hình.
Một ánh ngân dài hơn tiếng nói,
Muôn vàn im lặng ngọc làm thinh.
Từ em biên giới bặt mười năm,
Ngọc ấy thường anh vẫn dở thăm.
Đông lạnh ấp iu nhờ ngọc ấm,
Đêm đen, ngọc lại sáng như rằm.
Mười năm in mãi áo xanh em,
Nay gặp nhau trên mấy bậc thềm,
Ngọc Quán Ông Già, bên trúc rủ,
Mười năm em có giở ra xem?
1960
Cuối bài thơ là lời kết cho lúc gặp lại, vẫn con người đó, góc quán quen đó… Bạn có cảm nhận thế nào về bài thơ này? Để lại đóng góp của bạn ngay bên dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Ngọc Tặng” (Xuân Diệu – Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Thuộc Tập Riêng Chung (1962) » Những Bài Thơ Thời Sự Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận