Bài thơ Lưng Trăng (Xuân Diệu), tác giả viết về cô Hằng trên cung trăng. Tác giả viết về cô Hằng nhưng bao năm thấy mặt chẳng thấy lưng, cô e thẹn quay lưng về một phía. Cô mặt đẹp ngọc ngà, ngắm thật là yêu mến. Tác giả không quên nhắc đến ánh trăng với trái đất qua ánh soi sáng của cô Hằng.
Lưng Trăng (Xuân Diệu)
Cô Hằng ơi, bao năm
Thấy mặt không thấy lưng!
Cô quay mình một phía,
E thẹn đến vô cùng.
Mặt đẹp cô ngọc ngà,
Ngắm trông là yêu mến.
Triệu dặm biết sao mà
Thấy nhau cho trọn vẹn!
Nhưng, trí người vươn mãi,
Vượt gió, đuổi sao băng;
Hôm qua vừa phóng mắt,
Quành tay sau mặt trăng.
Lưng trăng khuất muôn đời
Ảnh gửi về trái đất;
Núi, biển được con người
Đặt tên lần thứ nhất.
Gần lắm, cô Hằng ơi!
Chắc cô hết thẹn rồi.
Chắp tròn đôi phía nguyệt,
Thêm thân trăng với người.
31-10-1959
Đoạn cuối bài thơ, tác giả nói về sự e thẹn của cô Hằng đã hết, vì đã quá gần rồi, tình thân trăng với người. Bạn có cảm nhận thế nào về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay bên dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Lưng Trăng” (Xuân Diệu – Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Thuộc Tập Riêng Chung (1962) » Những Bài Thơ Thời Sự Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận