Bài thơ Ghen (Hàn Mặc Tử), tác giả viết về cơn ghen cực lạc với gió và trăng. Đầu thơ là sự âm thầm theo gió trăng, lòng tản khắp phương trời, cửa trùng chốn xa xôi. Bài thơ mượn ảnh con tàu chở cả đêm trăng, muôn ánh sao ngời chói, muôn sợi hương trầm bay và muôn vàn thần thánh sống.
Ghen (Hàn Mặc Tử)
Ta ném mình đi theo gió trăng
Lòng ta tản khắp bốn phương trời
Cửu trùng là chốn xa xôi lạ
Chim én làm sao bay đến nơi?
Chiếc tàu chở cả một đêm trăng
Muôn ánh sao ngời chói thẳng băng
Muôn sợi hương trầm bay bối rối
Muôn vàn thần thánh sống cao sang.
Giây phút ôi chao! Nguồn cực lạc.
Tình tôi ghen hết thú vô biên
Ai cho châu báu cho thinh sắc
Miệng lưỡi khô khan, hết cả thèm.
Những dòng thơ cuối là cảm xúc ghen và miệng lưỡi khô khan cảm xúc. Bạn cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Ghen” (Hàn Mặc Tử – Nguyễn Trọng Trí) Của Tác Giả Hàn Mặc Tử Thuộc Tập Đau Thương (Thơ Điên 1937) » Phần 1: Hương Thơm Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận