Hồ Tây là một địa điểm có quá nhiều người nhắc đến, quá nhiều bức ảnh đẹp được chụp tại đây. Hồ Tây còn là lá phổi xanh của thành phố, không chỉ đẹp bởi mặt nước xanh mênh mông, mà còn là vẻ đẹp thơ mộng bởi sắc tím của hoa bằng lăng, sự rực rỡ của những cánh hoa phượng hồng mỗi độ hè về. Đã là con dân Việt Nam chắc hẳn khi nhắc đến Hồ Tây không ai là không biết về địa danh này. Dưới đây là một số bài thơ về Hồ Tây nói về nét đẹp chấm phá thi vị giữa lòng thủ đô.
Vẻ đẹp của Hồ Tây đã trờ thành chất liệu cho nhiều nhạc sĩ chắp bút viết lên những câu ca, nốt nhạc du dương, bay bỏng đến thế. Như một lẽ rất tự nhiên, vẻ đẹp mênh mang của Hồ Tây luôn cham đến trái tim người nghệ sĩ, tạo nguồn cảm hứng bất tận cho thơ ca, họa nhạc, văn chương bao đời nay. Và cũng từ các tác phẩm nghệ thuật, thơ ca nhạc hòa về Hồ Tây còn được lưu giữ mà chiều sâu vẻ đẹp nơi đây càng trở nên cuốn hút và lãng mạn hơn bao giờ hết.
Trăng Mười Sáu – Tác Giả: Ngô Quang Tuấn
Đêm nay trời lặng gió
Trăng mười sáu treo cao
Hồ Tây sương lãng đãng
Thèm nghe tiếng thì thào
Anh ngồi vào bàn viết
Hồn treo ngược ngọn cây
Trăng neo ngoài cửa sổ
Nỗi nhớ em lại đầy
Thu Hồ Tây – Tác Giả: Ngô Quang Tuấn
Chiều nay nắng hửng lên rồi
Hồ Tây in bóng khung trời mùa thu
Một mầu xanh thẳm như ru
Bồng bềnh hoa cúc vàng khu vườn nhà
Em sợ nắng xém làn da
Đội thêm chiếc nón thướt tha ra đường
Thu vàng rải khắp phố phường
Cốm xanh mầu ngọc đưa hương thu về
Nhẩn nha nhấm nháp cốm quê
Mùa thu lặng lẽ theo về cùng em
Nhiều năm thành một thói quen
Cứ mùa thu đến say men nắng vàng
Một Thoáng Hồ Tây – Tác Giả: Phạm Hương
Tây Hồ vẻ đẹp tự ngàn xưa
Bức họa tinh anh đủ bốn mùa
Lữ khách xiêu lòng khi vãn cảnh
Muôn người lạc bước ngắm màn mưa
In nghiêng mặt nước đôi nhành liễu
Ẩn hiện bên dòng mái tóc thưa
Có phả ai kia từng ước nguyện
Thầm gom vệt nắng để nô đùa
Đêm Trăng Bên Hồ Tây – Tác Giả: Thám Hoa
Thẫm giọt sương mềm vai ướt kẻ…
Hồ Tây, dõi ánh trăng buồn tẻ
Sao còn thả mộng hững hờ đêm
Phận mãi vương gì ngơ ngác vẻ…
Giữa cảnh trời in sóng điệp trùng
Quanh mình bóng chạm niềm cô lẻ
Nghe hồn cảm xúc chợt trào dâng
Vội vã quờ tay tìm lá bẻ
Hồ Tây Một Sáng Thu – Tác Giả: Nguyễn Duy Luân
Một sáng thu lan trong bóng đậm
Sương mơ đắm đuối tỏa bầu vơi
Hương thơm lướt nhẹ bờ vai ấm
Lá nhạt bơi bồng tiếng vạc lơi
Mấy tiếng sâm cầm nhòa dáng cũ
Hai bờ gió lộng điệp chuông phơi
Đôi trai gái nhỏ kề vai mộng
Đoãn khúc tình ca ấm buổi đời
Du Ngoạn Hồ Tây – Tác Giả: Thám Hoa
Ngắm cảnh trời in Lãng Bạc hồ
Nghe dòng cảm xúc nhẹ nhàng xô
Hồn như tĩnh tại cùng mây nước
Bút tưởng trầm sâu giữa họa đồ
Nọ liễu ôm bờ vương tóc thả
Kia chèo giỡn sóng đẩy thuyền nhô
Mùa sen chớm nở, làn hương dịu
Nhẹ nhõm lòng ai thoảng tiếng ồ
Một Thoáng Tây Hồ – Tác Giả: Văn Cao
Đơm mâm hoa giấy cho đầy
Thắp đèn nhật nguyệt thỉnh ngày chớm mưa
Hỏi muồng hoàng yến nở chưa
Phủ vàng góc phố tuổi thơ chúng mình
Đẹp lòng lọn tóc em xinh
Mai sau thả nét chung tình xuống lưng
Làm quen chút nhé người dưng
Nghiêng hồ anh vớt được chừng ấy thơ
Hỏi thăm thuở ấy tháng tư
Thơm nồng hương quế như vừa thoảng qua.
Nỗi Nhớ Thu Hồ Tây – Tác Giả: Nguyễn Văn Pứ
Rặng liễu ven hồ xõa tóc mây
Nắng vàng lả lướt, nắng ôm cây
Gió thu len lỏi tàng hoa sữa
Lan tỏa hương nồng đến ngất ngây…
Sâm cầm vắng bóng mặt Hồ Tây
Nỗi nhớ thu xưa đọng chốn này
Ngày ấy nơi đây còn tĩnh lặng
Chuông chùa trầm mặc, khói hương bay.
Lá vàng trải mịn gót chân em
Gió thoảng vờn quanh mái tóc mềm
Cùng ngắm hồ thu xanh ảo diệu
Tháp chùa Trấn Quốc bóng soi nghiêng.
Mặt nước Hồ Tây tỏa nắng chiều
Con thuyền như lá thả hồn phiêu
Gió vờn tà áo bay trên sóng
Trời rộng xanh lơ quá mỹ miều…!
Đường Cổ Ngư nay vắng một người
Anh tìm không thấy, đứng chơi vơi
Mưa bay gió rít, lòng anh lạnh
Mặt nước Hồ Tây sóng dậy rồi…!
Khóc Hồ Tây – Tác Giả: Ngô Quang Tuấn
Hồ là lá phổi thủ đô
Hôm qua cá chết trắng hồ em ơi
Câu thơ anh viết cũ rồi
Chuông chùa Trấn Quốc dóng hồi bi ai
Heo may sao cứ dông dài
Chở mùi cá chết để ai rùng mình
Anh quen viết áng thơ tình
Viết về cá chết lòng mình quặn đau
Hồ Tây bức bối còn lâu
Bao nhiêu cá chết gieo sầu quê hương
Trắng hồ xác cá tang thương
Trách ai bức tử quê hương dần dần
Đợi Chờ – Tác Giả: Hương Trâm
Chiều Hồ Tây, đẹp như tranh,
Cánh hồng một đóa đợi anh bao giờ?
Yêu anh em vẫn đợi chờ!
Mặc hoàng hôn xuống thẫn thờ bước chân.
Áo em đã lấm bụi trần,
Mà hồn em mãi trong ngần nét thơ.
Tình anh như thuở ban sơ,
Thấy em chung thủy anh ngơ ngẩn nhìn.
Thôi… em cứ đứng một mình,
Để anh được ngắm lặng thinh bên Hồ!
Chiều Mưa Hà Nội – Tác Giả: Nguyễn Nhật
Chiều Hà Nội có Mưa tràn nỗi nhớ
Quá khứ còn đưa bước dạo Hồ Tây
Tôi như thấy bóng hình em gái nhỏ
Đứng đợi chờ trong gió tóc bay bay
Mưa ngoài ấy cớ sao mình giá lạnh
Chắc nhân tình bị ướt đẫm vai thon
Vài giọt đọng trên môi mềm cám cảnh
Xót thương người lặng lẽ dưới hoàng hôn
Mây vần vũ có nghe hồn khắc khoải
Đến bao giờ hết bão tố đời Em
Mình xa cách có chăng ngày gặp lại
Những mùa thu cứ vội lướt qua đời
Trên gác nhỏ nhìn mưa rồi nhẩm đếm
Những giọt nào là nước mắt người yêu
Ngồi ngắm phố Sài Gòn ôn kỷ niệm
Chợt nhớ nhung Hà Nội với mưa chiều
Hồ Tây Chiều Buồn – Tác Giả: Nguyễn Bá Đoàn
Hồ Tây gió thổi liu diu
Không gian lạnh lẽo quạnh hiu nỗi sầu
Cảnh đây người cũ còn đâu?
Nghe trong tiếng gió một bầu cô đơn
Nắng chiều sắp khuất sau sơn
Lặng nghe tiếng gió nhẹ vờn mơn man
Đắng lòng lời hứa dối gian
Thề non, hẹn biển, lên ngàn cùng nhau…
Giờ người như nước qua cầu
Mình tôi với mối tình đầu bơ vơ
Buồn tình đàn đứt dây tơ
Để tôi ôm gối thẫn thờ đợi ai?
Nhìn theo bóng nắng đổ dài
Mà tiếc thân phận đời trai…
Nặng tình…
Hà Nội Ơi – Tác Giả: Trịnh Ngô
Hà nội ơi nỗi nhớ vẫn đong đầy
Chiều hạ về đón gió lộng Hồ Tây
Mình bên nhau hai đứa cùng tâm sự
Ngày ấy đâu rồi hỡi gió trăng mây
Hà nội ơi những chiều gió heo may
Đường thu sang tràn ngập lá vàng bay
Ta với em trong vòng tay ấm lửa
Nụ hôn đầu cùng ngây ngất mê say
Hà nội ơi kỷ niệm vẫn còn đây
Đường Láng hạ vẫn tràn đầy trong nắng
Cốm Làng Vòng vẫn thơm hương thầm lặng
Cuốn Thanh Trì cà cuống vẫn hương cay
Hà nội ơi nhớ sao những tháng ngày
Nay xa rồi vẫn vương đầy kỷ niệm
Lòng hỏi lòng em ơi em có biết
Hà nội bây giờ tìm em ở nơi đâu?
Hôm nay đi giữa thành phố muôn màu
Tìm lại đâu bóng hình người xưa cũ
Bước chân say lòng vương sầu với nhớ
Hà nội ơi đâu nữa một mối tình
Chiều Mơ – Tác Giả: Thương Huyền
Hồ Tây lặng sóng phủ sương mờ
Dõi mắt trông vời dạ ngẩn ngơ
Phố cũ bao thời anh mãi hẹn
Đường xưa một thuở bé luôn chờ
Vì duyên mỏng mảnh chia xa ngả
Bởi nợ mong manh rẽ cách bờ
Vỡ mộng tình thơ sầu quạnh quẽ
Chiều Hồ Tây – Tác Giả: Thương Huyền
Xa xa lóng lánh mặt Hồ Tây
Bối rối môi hôn quyện ngất ngây
Tím lịm hoà cùng bao nỗi nhớ
Ngọt ngào hạnh phúc thật mê say
Hồ Tây – Tác Giả: Trần Tích
Dạo gót Hồ Tây một chiều Đông
Thấp thoáng xa xa, áng mây Hồng
Bồng bềnh sóng nước mơn man quá
Xao xuyến trong ta, khúc nhạc lòng
Hoàng Hôn Hồ Tây Mùa Thu – Tác Giả: Nguyễn Văn Pứ
Đi dọc Hồ Tây giữa ráng chiều
Cây đèn dáng ngã bóng liêu xiêu
Cung đường uốn lượn theo viền nước
Mây tím hoàng hôn đẹp mỹ miều
Mặt nước lung linh tỏa khói mờ
Hương trầm Trấn Vũ mảnh như tơ
Dập dìu sóng vỗ cành rong gợn
Mấy chiếc Thiên nga đợi phía bờ
Kẻ xuống thuyền bơi đẩy nhịp chèo
Người ngồi ghế đá dõi nhìn theo
Mênh mang hồ rộng buông màn tối
Đò nhỏ chơi vơi tựa cánh bèo
Tóc Liễu buông lơi mặc gió sờ
Cô nàng thiếu nữ dáng ngây thơ
Cầm tay ai dạo trên đường vắng
Có lẽ chưa qua tuổi dại khờ
Xuồng mấy còi xe lộng đỉnh trời
Sâm Cầm chẳng xuống mặt hồ bơi
Tìm đâu cảnh vật màu thiên cổ
Bến nước làng hoa đã vội dời
Bốn phía nhà cao chặn gió ngàn
Thương cành cổ thụ bớt không gian
Thu về ít lá rơi xào xạc
Như thể càn khôn thiếu giọng đàn.
Ký Ức Hồ Tây – Tác Giả: Nguyễn Văn Pứ
Đông về nắng chẳng còn vương
Không gian lạnh buốt cung đường Thanh Niên
Tiếng chuông Trấn Vũ vang rền
Lay chiều phố cổ vọng lên xao lòng
Mưa phùn rắc hạt nhớ mong
Hồ Tây lặng đứng một dòng buồn ghê
Gió mùa Đông Bắc não nề
Nỉ non chuyên cũ lê thê đoạn trường
Đâu rồi bóng dáng người thương
Cầm tay rảo bước trên đường Cổ Ngư
Thiên Nga rời bến giã từ
Mình ta cô lẻ lòng như tơ vò
Sóng dồi chiếc lá tre khô
Mảnh tình trôi nổi trên hồ lênh đênh
Đường duyên sao cứ gập gềnh
Để ta hụt hẫng chông chênh giữa vời
Cạn tình còn nghĩa người ơi
Thôi đừng hối tiếc một đời không nhau
Tóc xanh nay đã bạc màu
Tâm tư gửi cả vào câu thơ buồn.
Hy vọng, qua các bài thơ về Hồ Tây hôm nay, quý bạn đọc sẽ cảm nhận được vẻ đẹp thật gần gũi, giao hòa và chạm tới trái tim những người dành tình yêu cho nơi này. Hàng ngày vẫn có những bài thơ về tình yêu, cuộc sống được sưu tầm và đăng tải. Hãy thường xuyên ghé thăm và đọc những bài thơ mới nhất nhé. Chúc các bạn có những phút giây thư giãn bên những vần thơ.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết 18+ Bài Thơ Về Hồ Tây (Hà Nội) Vẻ Đẹp Thơ Mộng & Hữu Tình Tại Danh Mục Thơ Về Quê Hương của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- 37 Bài Thơ Về Hà Giang, Cảnh Đẹp Hùng Vĩ & Cuộc Sống Bình Dị
- 25+ Bài Thơ Về Hội An Nét Đẹp Phố Cổ & Di Sản Văn Hóa
- Tuyển Tập 25+ Bài Thơ Về An Giang, Xứ Sở “Sơn Kỳ Thủy Tú”
- 25+ Bài Thơ Về Hà Tĩnh, Nơi Có Núi Biếc & Biển Xanh
- 17+ Bài Thơ Tình Đà Lạt Ca Ngợi Vẻ Đẹp Thành Phố Sương Mù
- 15+ Bài Thơ Về Sài Gòn Ca Ngợi Thành Phố Phồn Vinh & Hoa Lệ
- 15+ Bài Thơ Về Tây Bắc Ca Ngợi Vẻ Đẹp Núi Rừng Vùng Cao
- Thơ Về Tuổi Thơ – Chùm Thơ Hay Viết Về Tuổi Thơ Rất Đẹp
Để Lại Một Bình Luận