Tản Mạn: Chào Tháng Mười! Và Tạm Biệt Tháng Chín!
Không biết đã nói “cố gắng nào” đến bao nhiêu lần, và vẫn đang cố gắng. Quá nhiều thứ đè nặng lên đầu, suy nghĩ mãi rồi vẫn cứ bế tắc.
Tương lai. Nghe xa xôi thế mà sao chớp mắt đã cận kề rồi. Có những thứ muốn từ bỏ, đã sẵn sàng từ bỏ, nhưng lại không bỏ được. Cuộc đời mà cứ đơn giản như lời răn dạy của ai đó, nắm được thì buông cũng được, có lẽ sẽ không ngồi đây và viết những dòng này.
Cái gì cũng cần phải có thời gian. Mình đã và đang cố gắng, đang tự tạo áp lực để đẩy mình tiến lên. Lần trước đã nghĩ rằng, phải tiến lên thôi, mọi người đang để mình tụt lại rồi. Thế là mình lê lết cái thân còi cọc để đi lên được một tí. Và vẫn đang đi.
Con người mình nó cứ phải có một chút áp lực, một chút động lực mới có thể nhúc nhích được. Cả năm trời mình đã ngồi im một chỗ. Và ngắm người ta qua lại. Cũng đã đến lúc mình phải đứng lên và đi ra ngoài.
Mình tin rằng, mọi sự cố gắng rồi sẽ được đền đáp. Có điều, nó có thể sẽ đến hơi chậm. Không sao, mình có thể chờ.
Thời gian trôi quá nhanh, cũng gần đến ngày mình phải quyết định con đường đi của chính mình.
Một ngày tháng chín, mẹ của cô bạn mình đã nhắn cho cô những dòng này: “Không con ạ, mẹ rất mừng vì đìều đó. Con chưa bao giờ là nỗi khổ của mẹ. Và càng vui hơn khi con mẹ tự chủ và biết đấu tranh. Trong cuộc sống có nhiều ngã rẽ, có nhiều đúng và sai, đôi khi là vấp ngã và có cả mất mát. Nhưng đó là cuộc sông mà con phải lựa chọn và nếu như không có đường lui thi con phải bước tiếp. Mẹ luôn ủng hộ và dõi theo con nhưng đừng nghĩ khổ cho mẹ. Nếu con khổ tức là mẹ khổ, con ko vui nghĩa là mẹ không vui… nên muốn làm mẹ vui điều đầu tiên hãy là chính con trước và phải sống chân thật, biết yêu thương.”
Mình đã gần như phát khóc khi đọc những dòng này. Quyết định của mình dù đúng hay sai, mình cũng chỉ mong rằng bố mẹ dù không hiểu nhưng vẫn luôn ủng hộ mình. Điều đấy không phải là một đòi hỏi quá đáng phải không?
Dù thế nào, không có lý do để ở lại đã là một lý do để ra đi rồi. Mình không thích hợp với việc ở lại nơi này. Nhưng càng gần ngày quyết định thì cứ có cảm giác không muốn xa. Mọi thứ, khi đã quá quen thuộc với bản thân, thì đến lúc buông bỏ lại không nỡ. Hoá ra là vậy.
Mình đang tự tạo cho chính mình bận rộn. Để mình tạm quên đi rằng, có những con người đang từ từ rời khỏi cuộc đời của mình. Hoá ra, mình không còn buồn nhiều như trước nữa. Ai đến, ai đi không còn khiến bản thân mình down mood nữa. Có lẽ, vì đã quá quen với việc ấy rồi.
Tháng mười, hi vọng sự cố gắng sẽ được đền đáp phần nào. Dậy thôi!!
Nguồn: Wind’s Joumey
Bạn Đang Xem Tản Mạn: Chào Tháng Mười! Và Tạm Biệt Tháng Chín! – Cùng Xem Lại STT Tạm Biệt Tháng 9 & Chùm Thơ Tháng 9!
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Tản Mạn: Chào Tháng Mười! Và Tạm Biệt Tháng Chín! Tại Danh Mục Truyện Ngắn của Blog TinBanDoc.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- Viết Về Mùa Đông & Câu Truyện Ngắn Về Mùa Đông Rét Mướt
- Ask: Bạn Tìm Thấy Bí Mật Nào Trong Điện Thoại Của Người Yêu?
- Xin Chào, Những Dịu Dàng Và Đấm Say…
- Tản Mạn: Chọn Người Yêu Mình Hay Người Mình Yêu?
- [Tự Sự] Chuyện Yêu Đương Những Người Đã Lớn
- Tản Văn: Loay Hoay Giữa Lòng Sài Gòn
- Tản Văn: Có Những Ngày Như Thế – By Chang
- Tản Mạn Tháng 12! Tháng Của Những Kẻ Tự Tình Với Cơn Lạnh Ngoài Kia
Để Lại Một Bình Luận