Có những ngày mở mắt ra cảm thấy lòng bỗng nhiên trống tuếch. Cảm giác lúc đó là lạ lẫm, nhẹ tênh. Không còn buồn về những ngày đã cũ, chẳng buồn quan tâm người vẫn còn yêu ta hay ta đã có thể quên được người. Tất cả những điều ấy có lẽ đã không còn mấy quan trọng.
Lùa cái suy nghĩ ấy qua một bên, tôi bật dậy đi pha cốc nước để lấp đầy cơn khát khô nơi cổ, và cũng chuẩn bị để bắt đầu một ngày mới khác trong đời. Nhìn từng tia nắng chiếu rọi qua khe cửa, tôi cảm thấy mình thật may mắn vì giữa cái cuộc sống quá bon chen này vẫn còn đâu đó vài giây phút để mình gạt bỏ mọi lo toan mà thảnh thơi sống với đời.
Nhớ những ngày đóng chặt cánh cửa, giam mình trong góc phòng chẳng buồn ăn uống hay nói chuyện với bất kì ai chỉ vì người mình yêu quyết định rời bỏ.
Chợt cười lắc đầu ngám ngẫm cho bản thân mình lúc ấy sao mà ngu ngốc quá chừng, yêu đương thôi mà sao cứ phải hành hạ bản thân. Tình yêu là gì có ai định nghĩa, có ăn được không, có nuôi sống được mình không? Vậy nên mới bảo tình yêu từ rất lâu trong tâm trí đã trở nên xa xỉ tự bao giờ.
Cũng chẳng biết nữa, chẳng biết từ bao giờ mà cái suy nghĩ ấy dần dần hình thành trong tôi. Phải chăng vì quá bận rộn với những gì mình theo đuổi, hay tìm hoài tìm mãi vẫn không thể tìm được người thật lòng yêu thương?
Hỏi tôi có những phút yếu lòng hay không, chắc câu trả lời là có. Vì là con gái ai mà không có những phút yếu đuối dại khờ. Chỉ có điều ai sẽ là người chấp nhận hết tất cả những ngày ngông cuồng, cố chấp của mình để chỉ ở bên cạnh xoa ngực mình mỗi khi mệt mỏi chạy ngang.
Hay cuối cùng cũng chỉ mình mình, mình mình mạnh mẽ đến phút cuối cùng để che dấu đi hết tất cả những nhọc nhằng, những tổn thương và cả những buồn khổ nơi tim chỉ vì không thấy được người hiểu?
Rồi tan tầm, một mình chạy xe trên con đường quen thuộc, lòng cứ hoài miên man. Chẳng biết sao lòng lại chùng xuống, bản thân theo đó tự nhiên lại muốn được sống thật yên bình, không phải bon chen hối hả, chẳng cần phải theo đuổi một lý tưởng thật cao sang.
Đơn giản là ở cùng người mình thương. Cùng nhau làm những điều đơn giản, bình dị nhưng hạnh phúc cứ mãi trên môi.
Thế đấy!
Sẽ có những ngày tôi cười nhạt cho chính bản thân mình, hoặc là thoáng tự hỏi sao trong một con người lại mâu thuẩn quá đỗi đến vậy. Nhưng rốt cuộc một ngày trôi qua có thản nhiên, vui vẻ vào buổi bình minh hay mang nặng nỗi buồn man mác với những nồi niềm khi hoàng hôn buông xuống thì… cũng chỉ mình ta với ta ở đấy.
Dòng người cứ ùn ùn tìm về tổ ấm sau một ngày hối hả, ta cũng về nhưng lại về với cô đơn. Vì cô đơn không khiến ta phải đau đớn quá lâu, không phải buồn khổ quá nhiều và không phải loay hoay khâu vá từng vết thương chằng chịt loang lỗ nơi tim.
Nguồn: Chang
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Tản Văn: Có Những Ngày Như Thế – By Chang Tại Danh Mục Truyện Ngắn của Blog TinBanDoc.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- Viết Về Mùa Đông & Câu Truyện Ngắn Về Mùa Đông Rét Mướt
- Ask: Bạn Tìm Thấy Bí Mật Nào Trong Điện Thoại Của Người Yêu?
- Xin Chào, Những Dịu Dàng Và Đấm Say…
- Tản Mạn: Chọn Người Yêu Mình Hay Người Mình Yêu?
- [Tự Sự] Chuyện Yêu Đương Những Người Đã Lớn
- Tản Văn: Loay Hoay Giữa Lòng Sài Gòn
- Tản Mạn Tháng 12! Tháng Của Những Kẻ Tự Tình Với Cơn Lạnh Ngoài Kia
- Tản Mạn: Viết Cho Một Ngày Sắp Sang Đông
Để Lại Một Bình Luận