Đã có gần 1 tuần nay. Cứ mỗi ngày mưa đêm, tôi lại nằm gọn một góc giường, gác hai chân lên thành giường và im lặng nghe tiếng mưa ủ dột ngoài kia…
Tháng 10 đến, mang theo những điều không mấy dễ chịu. Thật may là còn những cơn mưa, nếu không, chắc tôi đã bị đốt cháy bởi những cảm xúc của mình.
Một Mùa Mưa Nữa Đang Đổ Sập Xuống Thành Phố Này…
Đã có đôi lần. Tôi thôi muốn ém nhẹm suy nghĩ của mình đi, kể toẹt ra cho một người bạn. Nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại nhận được một dấu “?” to đùng từ phía người kia. Tôi không hiểu. Không hiểu tại sao người ta có thể khiếm nhã đến mức như thế. Như thể bạn mời người khác ăn đồ ăn mình nấu rồi người đấy ăn và nhổ chúng ra trước mặt bạn vậy. Cảm giác thật tồi tệ.
Tôi đáp trả bằng sự im lặng. Tắt máy tính, lên giường, và lại nằm như thế này. Mông lung, chán chường.
…Có tiếng xe lác đác ngoài kia. Những chiếc xe lao mình đi, để lại tiếng loẹt xoẹt của bánh xe trên mặt đường đầy nước…
Chiều nay, tôi đã đi bộ một đoạn khá dài trên con đường đến giảng đường. Dù có thể gửi xe ở một nơi gần hơn. Nhưng tôi luôn muốn cái cảm giác được chậm rãi dưới cơn mưa về chiều. Có vẻ ai cũng vội vã, bực dọc. Họ chạy thật nhanh, họ phàn nàn đường bẩn, họ cau có những giọt mưa ngày một nặng hơn. Gấp rút, chen lấn, ồn ào, chửi bới.
Lại thêm một lý do nữa để tôi thấy chán thành phố này. Chán cả những con người sẵn sàng làm đau người khác bởi cách cư xử, bởi lời nói sắc lẹm kia…
Cái lạnh từ đâu bỗng ùa vào phòng, tôi thấy mình run lên. Nghĩ về những việc còn dang dở, nghĩ về những mối quan hệ mới ở một môi trường mới, nghĩ về những ngày mưa trong quá khứ, nghĩ về những thứ trong tương lai, nghĩ về những mất mát, những nỗi đau, nghĩ về sự im lặng của chính mình. Tôi thấy mệt mỏi quá đỗi.
Đã là lần thứ n, tôi tự hỏi mình: “Còn có thể gồng mình đến bao lâu đây?”. Khi mà mọi thứ cứ ập về cùng một thời điểm, đổ vào trí óc tôi một tảng đá thật nặng. Kéo tất cả những gì tốt đẹp xuống. Để lại một thứ trơ lì, nặng trĩu…
Tôi không dễ chia sẻ. Đó cũng có thể là một yếu điểm, cũng có thể là một vỏ bọc an toàn. Khi để ai đó bước vào thế giới của mình, tôi thấy đa nghi hơn là cảm kích. Thấy chênh vênh hơn là an toàn. Thấy khó khăn hơn là thoải mái. Cơ mà, có thể cứ như thế cả đời được không? Khi cứ im lặng thế này? Khi cứ cười nói giả lả, tỏ ra rất ổn, không hề kêu than, không hề bộc lộ nhu cầu được nghe, được hiểu…
Tiếng mưa cạn dần. Tôi bưng mặt, định khóc một trận cho vơi. Nhưng không được. Chỉ thấy trong đầu quẩn quanh câu nói của Phạm Lữ Ân:
“Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi âm thanh cũng bất lực như lời…”
Bài Viết Liên Quan:
- Tản Mạn: Ngày Đầu Tháng 8, Trời Đã Mưa Rồi Đấy À!
- Viết Về Mùa Đông & Câu Truyện Ngắn Về Mùa Đông Rét Mướt
- Ask: Bạn Tìm Thấy Bí Mật Nào Trong Điện Thoại Của Người Yêu?
- Xin Chào, Những Dịu Dàng Và Đấm Say…
- Tản Mạn: Chọn Người Yêu Mình Hay Người Mình Yêu?
- [Tự Sự] Chuyện Yêu Đương Những Người Đã Lớn
- Tản Văn: Loay Hoay Giữa Lòng Sài Gòn
- Tản Văn: Có Những Ngày Như Thế – By Chang
Để Lại Một Bình Luận