Ngụy Biện (Tế Hanh) Em bảo anh: “em không yêu anh nữa!” Em đành lòng, anh biết nói làm sao? Nhưng em ơi, em nên suy nghĩ lại: Không có anh, em sẽ mất dường nào. Không có anh, em đem đôi mắt ngọc Sáng long lanh so sánh với vì sao, Ai đem ví làn mây cùng mái tóc? Vừng trán trong ai ví với trời cao? Hàm răng trắng hết cười ra ánh sáng, Làn môi son thôi nở những bông ...
Tập Nghẹn Ngào (1939) - Tế Hanh
Đây là tập "Nghẹn Ngào (1939)" của nhà thơ Việt Nam Tế Hanh (Trần Tế Hanh) trong nhiều tác phẩm và tập thơ do ông sáng tác. Để xem đầy đủ các bài thơ, tập thơ của ông mời các bạn xem tại đây: Tế Hanh (Trần Tế Hanh)
Có Những Con Đường
Có Những Con Đường (Tế Hanh) Có những con đường ta đã đi Thẩn thơ qua lại rất nhiều khi Nhà người yêu mến ngang qua đấy Vắng mặt nên lòng thấy biệt li. Ta gửi tình ta ở khoảng đường: Bước này tưởng nhớ, bước này thương. Ta đưa ngượng nghịu, hàng mi chớp, Ngực đánh dồn thêm, chân vấn vương. Đi mãi không hề biết mỏi xa, Đi suông không dám ngó vô nhà. Đường thường bỗng ...
Tặng Hoa
Tặng Hoa (Tế Hanh) Anh nghĩ đến em đầy tin cẩn Ra vườn kết một bó hoa xuân. Nhưng em không đến, lòng đau cắt Anh ngó hoa phai cánh rã dần. Cũng tưởng hoa sung sướng được vầy Bởi người diễm lệ có bàn tay Trắng ngần. Ngón nhỏ thon thon nhọn Đã xé lòng anh tự bấy nay. Anh đứng ngây chờ em lại chơi Cho hoa ngắn ngủi chết yên đời; Tay anh thô quá! – em không đến Nỡ để ...
Đắng Cay
Đắng Cay (Tế Hanh) Vui không dám vui nhiều, Miệng cười như thể mếu! Lo lắng nỗi đìu hiu Vấn vương người yểu điệu. Đau buồn che dấu lệ; Ta có thở than đâu! Em xinh tươi như thế Ai nỡ sẻ chia sầu. Một lời em nói vội, Một bước em đi nhanh, Ta tưởng chừng thế giới Sụp đổ vỡ tan tành. Quen biết, vẫn cô đơn, Lứa đôi thêm tẻ lạnh; Ta ôm chịu tủi hờn, Chết dần lòng kiêu ...
Thắc Mắc
Thắc Mắc (Tế Hanh) (Tặng Lưu Quang Thuận) Hỏi mượn nhiều khi chẳng để dùng Đến hồi giao trả mắt rưng rưng; Lòng riêng lủi thủi xin từng tý Lo sợ người ta quá lạnh lùng. Người mượn, rồi người trả lại thôi Thế mà tôi đã xót xa rồi! Trách ai hờ hững đành xô đuổi Một tí tình tôi gửi lên người Em nói làm chi tiếng “cám ơn”? Anh mong giúp đỡ phải đau hờn; Nói chi kiểu ...
Viết Tên Trên Cát
Viết Tên Trên Cát (Tế Hanh) (Tặng Phan Ngô) Ngồi viết tên yêu trên bãi cát, Kỹ càng, chậm rãi, rõ như kêu Ngón tay ấn mạnh từng đường kẻ Cho thấm mong chờ, sâu mến yêu. Bỗng thấy lòng đau nhẹ khác thường. Hình như yêu, ghét, giận, hờn, thương Bấy lâu chất chứa trong tim nặng Đã chảy tràn lan xuống kẽ đường. Cả nỗi niềm riêng chẳng một lời Chiều nay trên cát nhẹ bày ...
Chiêm Bao (I)
Chiêm Bao I (Tế Hanh) Tỉnh mộng rồi sao? Có lẽ nào Ân tình ngắn ngủi thế chiêm bao? Tay không trơ trọi tìm tay ngọc Môi lạnh mân mê vị má đào. Lẩn bóng nương hình gặp gỡ em, Mến yêu ảo ảnh cũng êm đềm. Nhưng thôi lỡ dở cơn yêu mến! Mộng có về đâu với những đêm. Rồi vẫn cô đơn, vẫn tủi sầu. Nỗi niềm ai có biết cho đâu? Cơn mơ mai mỉa thêm cơn tỉnh Quạnh quẽ thâu canh ...
Mong Manh
Mong Manh (Tế Hanh) Trong chậu, một đóa hoa vừa nở, Một đóa hoa tươi buổi sớm đầu. Vì biết đời hoa mau héo rũ Nên tôi mong mỏi giữ cho lâu. Tôi đem để chậu dưới hiên nhà, Cho đóa hoa cười khỏi nắng mưa Tôi không dám ngửi e hương nhạt; Sợ sắc mau phai chẳng dám sờ. Nhưng chỉ bày thêm niềm tiếc rẻ; Mới chiều hoa đã sắc hương bay. Bao nhiêu tính toán, bao khôn ...
Hờ Hững
Hờ Hững (Tế Hanh) Anh tưởng chỉ cần trông thấy thôi, Là em hiểu rõ lòng anh rồi. Mối tình chan chứa trong đôi mắt, Anh biết làm sao nói những lời. Không có khi nào gặp gỡ em, Mà anh giữ được vẻ điềm nhiên: Dáng anh bẽn lẽn, lời anh ngượng; Em thử đôi lần nhớ lại xem. Anh tưởng là em đã biết rồi, Những câu trò chuyện, giọng đùa chơi, Những thư thăm hỏi, lời vơ ...
Kể Lể
Kể Lể (Tế Hanh) Em bỏ anh là phải lắm rồi! Mến yêu chi kẻ chỉ buồn thôi, Mến yêu chi kẻ bao giờ cũng Ngơ ngác in như lạc giữa đời. Kể từ gặp gỡ buổi ban sơ, Len lẻn thư đi lại mấy tờ Anh đã làm buồn màu giấy trắng Với sầu không cớ, nhớ bâng quơ. Kịp đến trao duyên những chuyện đầu, Trời ơi, anh có nói gì đâu Cho vui, cho đẹp lòng anh tý, Quanh quẩn không qua chuyện ...
Tâm Lý Trên Trời
Tâm Lý Trên Trời (Tế Hanh) Lòng em thay đổi như là, Đổi thay cô ả Hằng Nga trên trời: Có khi rực rỡ sáng ngời, Có khi nhợt nhạt, khi thời đi đâu. Để cho đêm tối u sầu, Để cho vũ trụ nhuộm màu héo hon? Hôm rằm hớn hở xin tròn, Vài hôm sau đã hao mòn mình tiên. Nhiều đêm quá nặng ưu phiền Thân se như cái lưỡi liềm lửng lơ… Biết đời yêu dấu ước mơ Làm duyên khi sớm, ...
Thương
Thương (Tế Hanh) Đâu người em của thuở duyên thơ? Đâu buổi lòng ta trống hững hờ Bóng tối ý buồn len lỏi đến Tìm người san sẻ bớt bơ vơ? Người có mơ màng một vẻ tiên: Thân lơ lửng dáng, trán mơ huyền, Lung linh ôi mắt cười tinh nghịch Buồn ẩn xa xôi thoáng dịu hiền… Không khí chung quanh hoá nhẹ nhàng Nỗi buồn bứt rứt bỗng tiêu tan Khi từ cái miệng xinh tươi ...
Bình Luận Mới Nhất