Bài thơ Sương Mờ (Xuân Diệu), tác giả viết về một làn sương mờ. Bài thơ viết về sương mờ và nỗi lòng cuả nhà thơ, làn sương mờ lắp cả một trời trắng sữa, sương mông lung giữa khoảng giang hà, mắt tuy mở mà lòng thì chẳng thấy, hồn lạc rồi không biết ngõ nào ra.
Sương Mờ (Xuân Diệu)
Sương lan mờ, bờ sông tưởng gần nhau,
Sương lan mờ, và hồn tôi nghe đau.
Sương bạc lấp cả một trời trắng sữa;
Sương mông lung như giữa khoảng giang hà.
Mắt tuy mở mà lòng không thấy nữa,
Hồn lạc rồi, không biết ngõ nào ra.
Sương lan mờ, cây gần cũng như xa;
Sương lan bay, ngày đứng cũng như tà.
Những sao cũ chưa sáng bừng trở lại,
Trong đêm tăm đi mãi biết ngừng đâu?
Buồm giữa bạc biết phương mô trở lái;
Tình xa xôi không ai vẽ nên mầu.
Sương lan mờ, bờ sông tưởng gần nhau,
Sương lan mờ, và hồn tôi nghe đau…
Chỉ là làn sương mờ, và một chút vô hồn của tác giả cũng làm thành một bài thơ rất hay, tâm trạng. Bạn có cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay bên dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Sương Mờ” (Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Trong Tập Gửi Hương Cho Gió (1945) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận