Bài thơ Nguyệt Cầm (Xuân Diệu), tác giả lại viết về trăng trong đêm buồn. Một trăng đang thương, đang nhớ, đang ngần, đêm buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm… Đêm trăng buồn khung cảnh cũng heo hút mây, trời trong, đêm thủy tinh. Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời, tiếng đàn nghe nghê như nước, lạnh lắm trời ơi….
Nguyệt Cầm (Xuân Diệu)
Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh,
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.
Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm!
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.
Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh;
Lung linh bóng sáng bỗng rung mình
Vì nghe nương tử trong câu hát
Đã chết đêm rằm theo nước xanh.
Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,
Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi…
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận:
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người…
Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê.
Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề
Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.
Đêm khuya bốn bề âm nhạc, chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề, sương khẻ khàng, khuya nín thở, nghe nhạc sầu đến sao Khuê. Bạn có cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay bên dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Nguyệt Cầm” (Xuân Diệu – Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Trong Tập Gửi Hương Cho Gió (1945) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận