Bài thơ Nhớ Mông Lung (Xuân Diệu), tác giả viết về nỗi nhớ mông lung. Thương nhớ đến bên tôi muôn nghìn, tôi đứng bên cây lặng ngồi, ánh sáng chiều uể oải, sắt hè bông phượng rớt từng đôi. Bài thơ viết về một mùa hè với nhiều nỗi nhớ mông lung, hồn ai hắt lá xanh tre, dịu dàng như có như không có, gió về trong biển xa xăm….
Nhớ Mông Lung (Xuân Diệu)
Muôn nghìn thương nhớ tới bên tôi;
Tôi tới bên cây lẳng lặng ngồi.
Ánh sáng vấn vương chiều uể oải;
Sắt hè bông phượng rớt từng đôi.
Sắt hạ rung rinh bốn phía hè…
Hồn ai hiu hắt lá xanh tre?
Dịu dàng như có, như không có,
Biển ở xa xăm gởi gió về.
Hương ngây tội lỗi rải mơ màng
Da thịt du dương của những nàng
Tên tuổi mờ bay, thân chẳng định,
Mắt buồn đâu đã khép trong sương.
Có ai nhớ đến giữa lòng tôi
Phong cảnh trăm năm, buồn vạn đời.
Trong gió? Trong mây? Trong nắng ngả?
Từ đâu đưa lại tiếng chơi vơi!
Mà nhớ điều chi, hay nhớ ai?
Cũng không biết nữa. – Nhớ nhung hoài!
Những thời xa lắm, xưa, xưa quá,
Đến nỗi trong lòng sắc đã phai.
Một bài thơ viết về nỗi nhớ mông lung vô định ở một thời xa rất xa xưa của một ngày hè. Bạn cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay bên dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Nhớ Mông Lung” (Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Trong Tập Gửi Hương Cho Gió (1945) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận