Đừng bao giờ oán trách những nỗi đau, chẳng phải ai cũng cần những ngã rẽ để lớn lên đấy sao?
Đừng bao giờ hối hận bởi những tình yêu từng một lần rơi nước mắt, chẳng phải ai cũng cần biết mình đang sống đấy sao?
Đừng bao giờ trả thù người làm tổn thương mình, sống cuộc đời thanh thản đã là cách trả thù xuất sắc nhất.
Đừng bao giờ buồn khi họ ra đi, chẳng phải tình yêu đến cuối cùng vẫn là sự vị tha đấy sao?
Đừng bao giờ trở lại với điều từng một lần quay lưng, chẳng phải sớm muộn gì điều đó cũng sẽ lặp lại thêm lần nữa đấy sao?
Đừng bao giờ khóc khi gặp lại nhau, chẳng phải giọt nước mắt dù mặn đắng hay ngọt ngào cũng chỉ là vết cắt dài cho những điều đã qua đấy sao?
Đừng bao giờ hy vọng quá nhiều vào những năm tháng cô đơn, chẳng phải thất vọng sau những thất vọng là điều thật tồi tệ đấy sao?
Đôi khi bất chợt nghĩ về họ, lòng ta sẽ chỉ toàn là những nỗi buồn mênh mông vì…
… người yêu cũ chỉ nên là người yêu cũ.
Họ đã yêu thương ra.
Họ đã đi qua ta.
Họ đã ít nhiều ở trong ta.
Nhưng quyền năng về tình yêu đối với ta đã vơi đi.
Hãy xem họ như những cơn mưa, đôi khi ồn ào, đôi khi lặng lẽ nhưng sẽ luôn tồn tại để nhắc nhở ta về những khắc nghiệt, về những đổi thay….
Bài học này, ai cũng cần phải học.
Bài Viết Liên Quan:
- Viết Về Mùa Đông & Câu Truyện Ngắn Về Mùa Đông Rét Mướt
- Ask: Bạn Tìm Thấy Bí Mật Nào Trong Điện Thoại Của Người Yêu?
- Xin Chào, Những Dịu Dàng Và Đấm Say…
- Tản Mạn: Chọn Người Yêu Mình Hay Người Mình Yêu?
- [Tự Sự] Chuyện Yêu Đương Những Người Đã Lớn
- Tản Văn: Loay Hoay Giữa Lòng Sài Gòn
- Tản Văn: Có Những Ngày Như Thế – By Chang
- Tản Mạn Tháng 12! Tháng Của Những Kẻ Tự Tình Với Cơn Lạnh Ngoài Kia
Để Lại Một Bình Luận