Bài thơ Ngẩn Ngơ (Xuân Diệu), tác giả viết về giây phút ngẩn ngơ. Bài thơ viết cho những sự gặp gỡ tình cờ, nào là những đóa hồng, những nàng con gái sớm phai bông. Sự ngẩn ngơ đó còn thể hiện qua lần ghé thăm những nắm mồ, vô tình chôn giữa trái tim thơ, vô tình ôn ấp bao di tích.
Ngẩn Ngơ (Xuân Diệu)
Ta liếc theo sau những đoá hồng,
Những nàng con gái sớm phai bông;
Những cô hây hẩy còn đôi tám
Xô đuổi tình yêu, vội lấy chồng.
Ta đã tìm thăm những nấm mồ
Vô tình chôn giữa trái tim thơ;
Vô tình ôm ấp bao di tích
Của những tình thương bị hững hờ.
Giở lạnh rồi đây! Sắp nhớ nhung!
Sương the lãng đãng bạc cây tùng.
Từng nhà mở cửa tương tư nắng,
Sắp sửa lòng ta để lạnh lùng!
Mùa cúc năm nay sắc đã già
Ai tìm ta hộ dáng thu qua?
Những buồn xưa cũ, nay đâu mất?
– Ôi! Phượng bao giờ lại nở hoa!
Sự ngẩn ngơ ở đoạn thơ cuối là cúc năm nay đã già, không còn dáng thu qua, những buồn xưa cũ đã mất, phương bao giờ nay lại nở hoa. Bạn cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Ngẩn Ngơ” (Xuân Diệu – Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Trong Tập Gửi Hương Cho Gió (1945) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận