Bài thơ Hoa Ti-Gôn (Xuân Quỳnh), tác giả viết về loài hoa Ti-Gôn qua năm tháng. Mở đầu bài thơ là hình ảnh người mẹ anh ngày xưa, lúc đó cánh hoa bên thềm cũ, như lệ vỡ, như máu mới sa… tóc mẹ giờ đã bạc mà sắc hoa vẫn tươi nguyên. Theo năm tháng đi qua, những ngày mưa, nước mắt, canh hoa thì vẫn thế, tóc mẹ giờ đã bạc, em anh giờ lớn lên.
Hoa Ti-Gôn (Xuân Quỳnh)
Của mẹ anh ngày xưa
Cánh hoa bên thềm cũ
Cánh hoa như lệ vỡ
Như máu vừa mới sa
Như ngàn vạn giọt mưa
Của nỗi buồn khôn dứt
Một bến sông lạnh vắng
Một con đường cô đơn
Một ráng đỏ chiều hôm
Một tình yêu đã mất
Tóc mẹ giờ đã bạc
Sắc hoa còn tươi nguyên
Trong giấc mơ đêm đêm
Lại trở về tuổi trẻ
Cánh hoa giờ vẫn thế
Tháng năm dài đi qua
“Những gió và những mưa
Chờ mong và nước mắt
Những hoa và những đất
Tình yêu và chân trời…”
Tất cả đã qua rồi
Tóc mẹ giờ đã bạc
Cánh hoa không đổi khác
Em anh giờ lớn lên
Mắt nâu và tóc đen
Những phương trời khao khát
Những tình yêu chờ mong
Những cửa biển dòng sông
Những hành tinh mới lạ…
Trưa, gió về đập cửa
Biết bao điều xôn xao
Bầu trời xanh và cao
Lòng bỗng lên tiếng hát
Cánh hoa không đổi khác
Rụng đầy trên lối qua
Rụng đầy trong câu thơ
Tranh sách vàng bụi phủ
Hoa ngày xưa vẫn đó
Em anh giờ lớn lên
Nội dung bài thơ viết về loài hoa Ti-Gôn trường tồn mãi với thời gian. Bạn có cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Hoa Ti-Gôn” (Xuân Quỳnh – Nguyễn Thị Xuân Quỳnh) Của Tác Giả Xuân Quỳnh Trong Tập Tự Hát (1984) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận