Tuổi Xanh (Vũ Hoàng Chương) Trăng dịu từ phen gặp gió lành Sông lam từ buổi gặp non xanh Từ hoa quen bướm trời quen đất Em đã yêu rồi, đã của Anh Thuở ấy tuổi Vàng hay tuổi Đá Yêu nhau ai tính tuổi bao giờ Gối xuân chỉ biết từ nghiêng sóng Vần điệu trôi dài mãi tuổi Thơ Tuổi dẫu Vàng bay, dẫu Đá qua Vàng chưa ai nhạt, Đá ai nhòa Trái tim vẫn tuổi Đồng Trinh Bạch Thì ...
Đăng Trình
Đăng Trình (Vũ Hoàng Chương) Bao nhiêu hạt cát bến sông này Đã bấy nhiêu ngàn thế kỷ nay Ta vượt ngàn năm đường ánh sáng Tự ngoài Vô Tận đến nơi đây Trái Đất mừng ta nhạc vút cao Băng sơn gầm thét, hỏa sơn gào Bóng ta in xuống chân trời mới Nhật Nguyệt hai phương ngửa mặt chào Muôn màu chen dự lễ đăng quang Biển nước xanh lơ, biển cát vàng Hoa tím buông lơi sườn cỏ ...
Tiếng Gọi Mẹ
Tiếng Gọi Mẹ (Vũ Hoàng Chương) Ngôn ngữ trần gian túi rách Đựng sao đầy hai tiếng “Mẹ ơi!” Văn tự chiếc xe mòn xọc xạch Đường sang cõi Mẹ ngàn trùng xa khơi Gọi lên bằng máu Tim rã rời Chép ra bằng nước mắt Lửa thiêu hố trũng lệ tan thành hơi… Nơi đâu sâu thẳm gặp cao vời! Mẹ còn hay đã mất? Cao sâu đâu là nơi? Tin hoa một sớm thơm đầy đất Lòng cỏ ba xuân nát tới ...
Cười Vang Giữa Cuộc Đời
Cười Vang Giữa Cuộc Đời (Vũ Hoàng Chương) Một phen núi chuyển sông dời Ngẩn ngơ gạch đá tơi bời cỏ cây Sầu Nam Bắc nhớ Đông Tây Xuân sang nghe cũng bùn rây áo đào Chống tay giọt lệ tuôn trào Ngó sâu nước vẩn nhìn cao mây mờ Đã toan khép chặt lầu Thơ Đầy song cũng chả buồn vơ bóng thiều Tình đời gươm những muốn kêu Việc đời toan những lửa thiêu men vùi Mây kia rằng ...
Hồi Sinh
Hồi Sinh (Vũ Hoàng Chương) Một tiếng tơ buông – điệp điệp trùng Âm ba truyền mãi ngấn vòng cung Nghe như mở tiếp vào da thịt Nguồn máu vi ti gợn tới cùng Giây khắc bầu băng tưởng vỡ tan Mũi tên kêu vút khỏi cung đàn – Chúng tôi có mặt đây Người ạ! Muôn mảnh tình phai nếp mộng tàn Chúng tôi đã sống một thời xưa Thuở nắng liền đêm nguyệt giữa trưa Người chắt chiu tình ...
Xuân Mới
Xuân Mới (Vũ Hoàng Chương) Ra đi chẳng nhớ tự đêm nào Đến đây không biết đây là đâu Ngẩng đầu: khuôn chữ mới Vàng sao ngậm chặt nghĩa Thiên Thư. Cúi xuống dò thăm mạch địa từ: La bàn kim chết đứng… Thời Gian bước hững Ra ngoài Hiện Hữu rồi chăng? Không Gian cũng vặn mình Cả ba chiều gẫy thăng bằng. Trượt qua điểm Uốn Hệ Thái Dương vừa đổi dấu Âm. Kỷ niệm mang mang ...
Bơ Vơ
Bơ Vơ (Vũ Hoàng Chương) Mòn con mắt đợi cổng trường Người ta về… các ngả đường xôn xao Bóng ai nào thấy đâu nào Mây càng thấp gió càng cao… một mình Không gian ngoảnh mặt làm thinh Giọt mưa xuân cũng vô tình trêu ai Mưa đầy tóc gió đầy vai Sầu theo bốn hướng trôi dài tâm tư Mong càng thêm… nhớ càng như… Lẽ đâu tới phút này ư chưa về Một mình gieo bước nặng nề Gió ...
Nhớ Bắc
Nhớ Bắc (Vũ Hoàng Chương) Phách dựng hồn lên đỉnh nhịp ba Đàn chìm sâu tận đáy xương da Chĩu mười năm mộng khoang thuyền khói Nghiên trái tim đèn nửa mặt hoa Bến cát đìu hiu – nghe gió lọt Mành thưa – nghẹn lệ vỡ hơi ca Một cung bùn ngập tràn phương Bắc Lửa quỷ ai thiêu rụng ngón ngà. Bài thơ "Nhớ Bắc" của tác giả Vũ Hoàng Chương. Bài thơ thuộc tập Trời Một Phương ...
Khai Sinh
Khai Sinh (Vũ Hoàng Chương) MÂY chợt hiện hình ra mặt giấy Bắt đầu Bài Thơ. Hỏa sơn từ bao đời câm tiếng Vươn mình lên mở miệng Uốn cong lưỡi lửa đánh vần: Một phụ âm và hai nguyên âm. Dấu mũ trên chữ A Là chim bay lộn ngược Trên nền trời giấy trắng bao la. Trùng dương vội vàng in lấy bóng Chim bay dìu mây bay. Nhìn xuống trang thơ – đâu rồi nét mực? Chúng ra đi ...
Nhịp Bắc Phản
Nhịp Bắc Phản (Vũ Hoàng Chương) Lưu Lang có phải tiền thân? Mặc cho bãi bể mấy lần nương dâu. Tầng rêu khe đá bụi ngầu Vung tay gỡ thử mối sầu Thiên Thai. Trùng du Nam Phố – Trùng Dương tiết Cuộc truy hoan mài miệt trắng bao đêm Những vì ai khoảnh khắc trái tim mềm Đã nửa kiếp lăng tằng – ai đấy nhỉ? Thị dã – bất tài minh chủ khí? Phi hồ – đa bệnh cố nhân sơ! Đắm hồn ...
Liễu Hờn
Liễu Hờn (Vũ Hoàng Chương) Sắc mới vừa xanh xanh Như khói như mi thầm giấu tiếng oanh Vườn cấm nghiêng tơ ngày ba lần gỡ mộng Ngắt nửa cầu sương cùng đón đưa một cành Sáo ngọc nhà ai kìa gió xuân tàn ngược Cô gái mười lăm nào lưng nhỏ thanh thanh! Rồng phượng thuyền ai mà phấn hương rời rụng! Trường đê rủ oán càng thương ai thương mình… Đài Chương rêu ngậm Đá nín ba ...
Ấm Lạnh
Ấm Lạnh (Vũ Hoàng Chương) Yêu nhau từ thuở tóc còn buông Một gái thơ ngây một gã cuồng Khuya sớm vai kề vui đọc sách Chung đèn chung cả ánh trăng xuông Bẩy tám mùa hoa dệt trước lầu Năm năm thương mến rẽ càng sâu Chia tay căn vặn lời sơn hải Tạm biệt… ai ngờ vĩnh quyết đâu Lòng thu cỏ rối một chiều kia Non động dừng chân gã trở về Chỉ thấy Chương Đài trơ gốc ...
Bình Luận Mới Nhất