Sau khi xem qua hơn 206 bài thơ của nhà thơ Hàn Mặc Tử, có rất nhiều bài thơ đa dạng chủ đề, thời gian, không gian. Trong đó, chủ đề về đêm và trăng là sở trường cũng như thế mạnh của nhà thơ Hàn Mặc Tử. Các bài thơ về đêm mang nhiều cảm xúc, sự mê luyến và chân thật do chính tác giả trải qua và phổ thành từng bài thơ. Hôm nay, blog xin giới thiệu đến các bạn những bài thơ về đêm buồn và tâm trạng nhất của Hàn Mặc Tử.
Cũng như trong từng lời thơ của tác giả, đêm là lúc cảm xúc thật từ sâu trong đáy lòng, lời thơ tuôn ra trong khi trang giấy còn run sợ, mực chưa kịp in váo giấy lời thơ đã tuôn trào. Những bài thơ vể đêm của nhà thơ Hàn Mặc Tử thường mượn ánh trăng, chị Hằng, tiếng dế kêu và cả dao động của nước… làm cho thơ của ông ở trên gần gủi, mộc mạc.
Đêm Khuya Ở Nhà Quê (Hàn Mặc Tử)
Lều tranh lạnh lẽo mất canh thâu,
Lạnh cỏ cây trời lạnh đến đâu…
Hé cửa nhìn trăng trăng tái mặt,
Gài then thắp nến nến rơi châu.
Chiêm bao bóng lẩn Dao Trì động,
Mường tượng hồn chơi thệ thuỷ cầm.
Năm ngón đường tơ ngồi dậy bấm,
Gió quên than thở dế quên sầu.
Đêm Khuya Tự Tình Với Sông Hương (Hàn Mặc Tử)
Kính tặng cụ Phan Sào Nam
Bây giờ chỉ có đôi ta
Bao nhiêu tâm sự Hằng Nga biết rồi
Thủa nước non đến hồi non nước
Sông Hương đành xuôi ngược đông tây
Soi lòng chỉ có đám mây
Đám mây phú quý những ngày lao đao
Sao mặt sông xanh xao ra dáng
Sao tình sông lai láng khôn ngăn?
Vì ai lắm nỗi chứa chan
Hay còn đợi khách quá giang một lần
Này thử hỏi, thuyền nan thả lá
Thuyền ai đây nấn ná bấy lâu?
Mặc ai khanh tướng công hầu
Không thèm chung đỉnh, lưng bầu gió trăng
Sao trời đất đãi đằng ra thế?
Sao mưa nguồn chớp bể luôn đêm?
Trong thành yến ẩm vui thêm
Tiếng ca lanh lảnh lọt rèm rèm thưa
Sông Hương hỡi, xuân vừa tơ liễu
Cả trăm hoa hàm tiếu nhởn nhơ
Vì đâu nước chảy lững lờ
Hay cho thế sự cuộc cờ chiêm bao
Ghét xa mã nao nao uốn khúc
Giận thời gian những lứa xuân xanh
Nhà ai khiêu vũ năm canh
Hơi men sực nức dưới thành đô xưa
Sao tức tối trôi bừa đi mãi
Chẳng buồn nghe cô lái thở than
“Thuyền em đậu bến Hương Giang
Chờ người quân tử lỡ làng tình duyên”
Thuyền lặng lẽ nằm yên với bóng
Nước sống xuôi dợn sóng bến thuyền
Trong thành ngủ chết con đen
Khoá xuân bỏ lỏng đến then chẳng gài
Hãy trông thử đền đài dinh thự
Dấu xưa, xưa tình tứ làm sao
Ô hay! Sóng chảy dạt dào
Chiếc thuyền vô định tạc vào bến mê
Sao trai gái đi về trong mộng
Mà sông Hương chẳng động niềm riêng
Trong thành để lạnh hương nguyền
Tiếng gà gáy nguyệt láng giềng còn say.
Hồn Qua Đêm (Hàn Mặc Tử)
Xem thiên tượng qua làn không khí nóng
Hồn qua đêm như ánh sáng qua hương
Thông minh hơn màu nhạc ửng trong sương,
Muôn bóng ý thun dần lên chót vót.
Đường ngạ-quỷ khơi nhiều trang gấm vóc,
Bước êm ru như hoan lạc mời đưa…
Say tê trăng sần sượng cả thời xưa,
Cho linh ứng dồn qua bên thần diệu.
Cho vọng niệm cứ lên gần phiếu diểu,
Sẽ giãn ra như chuông khánh buông lơi.
Hồn trong đêm lý hội được muôn lời,
Thêm sáng suốt khôi tinh thần say đắm.
Chiều tịch mịch nguôi dần theo nguyệt gẫm,
Để câm đi vàng ngọc mấy mươi phương.
Quá thiêng liêng ca ngợi ngọt như đường:
Đây âm nhạc bay buông tuồng trong sách.
Trời vô thượng đã bao giờ có mạch!
Hớp làm sao cho ớn óc run mê.
Biết gì không thanh khí rộng như như đề,
Hồn vẫn muốn… dễ gì đâu định trụ…
Gió đã lặng âu là tư tưởng ứ
Ngưng muôn đời trong một khoảng chơi vơi.
Dẫu hồn bay mà đứng sững giữa trời,
Là tất cả muốn hùa theo phép tắc…
Đêm chờm dậy bóng kinh hoàng lút ngập,
Không trôi hồn nhưng mong nhớ vươn ra!
Ôi thôi rồi! Ai xé toạc bao la?
Rơi luôn xuống những màu trăng lang láng,
Đứt sạch cả những đường yên ánh sáng,
Trời ôi trời! Ngất lịm hết hoa thơ…
Máu của sao, tuỷ của nguyệt bao giờ
Chảy sửng sốt như phông vàng anh ánh
Hồn đã lạnh hình như hồn ớn lạnh
Không buồn về với thể xác đêm nay.
Và run lên như một nhịp cuồng say,
Hồn muốn chết nhưng mà không chết được!
Một Đêm Nói Chuyện Với Gái Quê (Hàn Mặc Tử)
Chứa đầy hoa mộng trên trời cao
Đêm ấy không trăng mà có sao
Một tiếng vang xa, rơi xuống suối
Thì thầm trong gió ngàn phi lao.
Mình nắm tay ta hỏi mật thiết
Bước đường thi sĩ nhiều cay nghiệt
Hay đầy hương vị như rừng mai
Nhắm mắt ta vờ dường chẳng biết.
Vì nếu ta đây là trích tiên
Là hồn thi sĩ có lương duyên
Với bao gái đẹp trong nhân thế
Thì sống vô tâm chẳng biết phiền.
Ta có như ai thèm phú quí
Ngày đêm mơ ước điều xa xôi
Tuy không tư lự nhưng hồi hộp
Và biết làm thinh với ngọn đồi.
Ta thường giơ tay níu ngàn mây
Đi lại lang thang trên ngọn cây
Bởi ánh trăng ngà đã yếu đuối
Sương lam thấm áo lạnh không hay.
Mỗi khi mưa ngớt cơn giồn qua
Xắn áo ra vườn ta lượm hoa
Những cánh vô duyên theo gió rã
Vừa cười, vừa khóc ta chôn hoa.
Mình ơi, ta vốn khách đa tình
Nhưng mối tình ta toàn nhạt cả
Vì bao mỹ nữ, ta đều khinh.
Đêm Trăng (Hàn Mặc Tử)
Bữa ni sáng tỏ bóng Hằng
Thử xem thiên hạ ai bằng ta không
Thảnh thơi lầu mát ngồi trông
Muôn vàn tâm sự một dòng nao nao
Càng lên, càng tỏ, càng cao
Trăng ơi hãy ghé động đào xem hoa
Hữu tình ta lại gặp ta
Đêm nay mới thấy đậm đà khuôn thiên
Mà sao ngậm miệng làm duyên
Đã nhiều căn dặn nỗi niềm tóc tơ
Mà sao trăng khéo hững hờ
Vì trăng ta phải ngồi chờ suốt đêm
Muốn bay lên tận cung thiềm
Kéo vầng trăng xuống kết duyên châu trần
Cửa Sổ Đêm Khuya (Hàn Mặc Tử)
Hoa cười nguyệt rọi cửa lồng gương
Lạ cảnh buồn thêm nỗi vấn vương
Tha thướt liễu in hồ gợn sóng
Hững hờ mai thoảng gió đưa hương
Xa người nhớ cảnh tình lai láng
Vắng bạn ngâm thơ rượu bẽ bàng
Qua lại yến ngàn dâu ủ lá
Hoà đàn sẵn có dế bên tường.
Thức Khuya (Đêm Không Ngủ, Hàn Mặc Tử)
Non sông bốn mặt ngủ mơ màng,
Thức chỉ mình ta dạ chẳng an.
Bóng nguyệt leo song sờ sẫm gối,
Gió thu lọt cửa cọ mài chăn.
Khóc giùm thân thế hoa rơi lệ,
Buồn giúp công danh dế dạo đàn.
Trở dậy nôm na vài điệu cũ,
Năm canh tâm sự vẫn chưa tàn.
Đêm Xuân Cầu Nguyện (Hàn Mặc Tử)
(Tặng cả và thiên hạ)
Trời hôm nay bình an như nguyệt bạch,
Đường trăng xa, ánh sáng tuyệt vời bay…
Đây là hương quý trọng thấm trong mây
Ngời phép lạ của đức tin kiều diễm,
Câu tàn tạ, không khen long cả phiếm:
Bút Xuân Thu mùa nhạc đến vừa khi
Khắp mười phương điềm lạ trổ hoài nghi:
Cây bằng gấm, và lòng sông toàn ngọc!
Và đầu hôm một vì sao liền mọc
Ở phương Nam mầu nhiệm biết ngần mô!
Vì muôn kinh dồn dập cõi thơm tho
Thêm nghĩa lý sáng trưng như thất bảo
Ta chấp hai tay quỳ hoan hảo
Ngửa trông cao, cầu nguyện trắng không gian –
Để vừa dâng vừa hiện bốn mùa xuân
Nở một lượt giàu sang hơn Thượng Đế.
*
Đã no nê, đã bưa rồi, thế hệ
Của phường trai mê mẩn khí thanh cao
Phượng hoàng bay trong một tối trăng sao
Mà ánh sáng không còn khiêm nhượng nữa
Đương cầu xin ọc thơ ra đường sữa
Ta ngất đi trong khoái lạc của hồn đau…
Trên chín tầng, diêu động cả trân châu
Đường sống lại muôn ngàn hoa phẩm tiết,
Nhịp song đôi: này đây, cung cầm nguyệt
Ướp lời thơ thành phước lộc đường tu
Tôi van lơn, thầm nguyện chúa Giêsu
Ban ơn xuống cho mùa xuân hôn phối,
Xin tha thứ những câu thơ tội lỗi
Của bàn tay thi sĩ kẻ lên trăng
Trong bao đêm xao xuyến vũng sông Hằng.
Say Chết Đêm Nay (Hàn Mặc Tử)
Trời Hàn Giang đêm nay không sóng,
Lòng cô liêu đồng vọng mà chi?
Gió đông đoài gặp tình si
Ôi chao quấn quít nói gì nhớ thương
Trăng cổ độ hết vương cành trúc
Hẹn đoàn viên tình thực chiêm bao
Đêm nay lại giống đêm nào
Nhấp xong chung rượu buồn vào tận gan
Say thôi lại muốn Nàng nâng đỡ
Nhưng Nàng xa từ thuở vu quy
Nhớ thôi lòng những sầu bi
Lệ rơi vào rượu, hàng mi lờ đờ…
Ta là khách bơ vơ phàm tục
Nhớ cầm trăng cung bậc tiêu tao
Không ai trang điểm má đào
Cho ta say chết đêm nào đêm nay.
Đà Lạt Trăng Mờ (Hàn Mặc Tử)
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ.
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo.
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!
- Thơ tình buồn bã của Hàn Mặc Tử
- Thơ về trăng hay và nổi tiếng Hàn Mặc Tử
- Thơ ngày xuân và ngày tết của Hàn Mặc Tử
- Thơ tình yêu hay nhất của Hàn Mặc Tử
- Thơ hay nhất trong tập thơ điên Hàn Mặc Tử
Vừa rồi là tập những bài thơ về đêm buồn và tâm trạng của nhà thơ Hàn Mặc Tử, hi vọng các bạn sẽ yêu thích các bài thơ trên cũng như yêu mến nhà Thơ Hàn Mặc tử. Còn rất nhiều bài thơ hay và ý nghĩa của ông, bạn xem tại mục lục thơ Hàn Mặc tử nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Tuyển Tập 10 Bài Thơ Về Đêm Buồn & Tâm Trạng Của Nhà Thơ Hàn Mặc Tử Của Tác Giả Hàn Mặc Tử Thuộc Danh Mục Thơ Buồn Tình Yêu Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- Tuyển Tập Thơ Về Đêm, Đêm Trăng, Đêm Rằm Nổi Tiếng Của Anh Thơ
- Tập 13 Bài Thơ Về Trăng Hay & Bất Hủ, Nổi Tiếng Của Hàn Mặc Tử
- Tập 12 Bài Thơ Tình Buồn Bã & Hay Nhất Của Thi Nhân Hàn Mặc Tử
- Tập 15 Bài Thơ Tình Yêu Hay Nhất Của Nhà “Thơ Điên” Hàn Mặc Tử
- Tuyển Chọn 10 Bài Thơ Hay Nhất Trong Tập “Thơ Điên” Của Hàn Mặc Tử
- Nhà Thơ Xuân Diệu & Tập 10 Bài Thơ Tình Về Trăng Buồn Và Sầu Bi
- 45+ Bài Thơ Đêm Khuya Buồn & Cô Đơn Không Ngủ Được
- Thơ Về Trăng Hay – Chùm Thơ Tình Ánh Trăng Cô Đơn Trong Đêm
Để Lại Một Bình Luận