Bài thơ Thăm Hoà Bình (Xuân Diệu), tác giả viết trong một lần về tham Hòa Bình. Khi về với Hòa Bình, trong ánh mắt tác giả đã hiện lên núi non điệp trùng, nghe tiếng chim hót… Tác giả còn khen Hòa Bình không chỉ đẹp mà tên cũng đẹp, nhìn những hình ảnh thân thuộc nào là chị Mường, anh bộ đội, chiếc nhà sàn đang lợp ngối, thưởu ruộng sắn ai đang cày.
Thăm Hoà Bình (Xuân Diệu)
Mắt của ta đầy những núi non;
Lòng so dây với suối kia đờn.
Lên rừng thăm lại, nghe chim hót,
Trời với hồn ta, ai biếc hơn?
Trên những ngọn cao thường khi nhẹ,
Chưa trèo, mới nghĩ đã nghe trong.
Hoà Bình! cảnh đẹp và tên đẹp,
Đã sáu năm rồi ta nhớ mong.
Hỡi chị Mường ơi khăn trắng tinh,
Hỡi anh bộ đội bước đi nhanh,
Hỡi nhà sàn ấy ai đang lợp,
Hỡi ruộng cày bên nương sắn xanh;
Hỡi những bông lau tím bạc hoa!
Hỡi xe đang chạy với bu gà!
– Mến yêu, tôi muốn vang lên gọi
Tất cả rừng sâu! cả núi xa!
Hoà Bình, 11-1959
Bài thơ viết về một tỉnh của Đất Nước, sáu năm về tham lại Hòa Bình bao nhiêu cảm xúc và ánh nhìn đều được tác giả phổ thành thơ. Bạn cảm nhận thế nào về bài thơ này? Để lại đóng góp của bạn ngay bên duới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Thăm Hoà Bình” (Xuân Diệu – Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Thuộc Tập Riêng Chung (1962) » Những Bài Thơ Thời Sự Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận