Bài thơ Về Tuyên (Xuân Diệu), tác giả sáng tác bài thơ trong một lần về với Tuyên Quang. Nhớ về những kỉ niệm một thời gắn bó, nào là Sông Lô, Cây đa nước chảy, cây số bảy Hà Giang… tác giả còn nhớ về những ngày trong rừng mưa ríu rít, cơ quan trong rừng đêm buốt xuyên chăn. Tác giả còn nhớ về những hàng ngô khẽ lay cờ, mía ken lá sắc…
Về Tuyên (Xuân Diệu)
Đêm nay nằm với Tuyên Quang,
Nằm với sông Lô chảy ở đầu giường,
Nằm với dưới kia Cây đa Nước chảy,
Phía trên là Cây số bảy Hà Giang.
Đêm nay ta về nằm với những năm
Kháng chiến gian lao gió núi mưa dầm,
Lá mưa rì rầm trời như ngâm nước,
Cơ quan trong rừng đêm buốt xuyên chăn.
Đêm nay ta về nằm lại với ta,
Ấp tai xuống giường, yêu mến bao la,
Thấm thía lại những ngọt bùi kháng chiến,
Từ phố Tam Cờ qua xóm Ỷ La.
Một khúc sông Lô, đôi bờ xanh mướt,
Ngô khẽ lay cờ, mía ken lá sắc,
Đường sâu quanh quất, nhà nhỏ xóm thưa,
Đi về này những lối này năm xưa.
Đất nước ơi, ta quyện với mình chặt lắm
Nên đi rồi, lòng không thể gỡ ra.
Tuyên quang, Tuyên Quang, đâu là mình, đất thắm,
Và phần nào là hồn thẳm của ta?
Tuyên Quang 1-1960
Đoạn thơ cuối tác giả viết về Đất Nước với ta quyện chặt lắm, và nói lên sự chia cắt không thể gỡ ra. Bạn có cảm nhận như thế nào về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay bên dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Về Tuyên” (Xuân Diệu – Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Thuộc Tập Riêng Chung (1962) » Những Bài Thơ Thời Sự Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận