Trăng Khuyết (Thái Xuân)
Đêm thanh vắng, lòng suy tư gợi nhớ
Một mối tình, của thuở ấy đi qua
Thời trăng khuyết, cuốn trôi tình bên ấy
Bỗng ùa về khơi dậy kỷ niệm xưa.
Nhìn mây tím, thoi đưa thêu dệt nắng
Tơ duyên trời giót mật ngọt vấn vương
Thầm hẹn ước, trao duyên thề yêu mãi
Bởi một thời ta trải lòng mến thương.
Đã đến lúc phải không tình đã chín?
Một câu thôi em nũng nịu thì thầm
Chờ trăng khuyết, trầu cau nhờ mai mối.
Sợi tơ hồng, vương lối nhỏ trăm năm.
Năm tháng đợi, tình yêu trong mòn mỏi
Đâu biết rằng, thuyền rẽ lối sang sông.
Bên gác nhỏ, quạnh hiu trong đêm vắng
Thôi em ơi, giọt đắng than cầu vồng.
Duyên thì lỡ, sầu đong dạ bối rối
Ngồi bên nhau sao nói chẳng nên lời
Con đường vắng xa rồi còn đâu nữa.
Mối tình đầu, chia nửa mảnh trăng côi
Người yêu dấu ta thôi tìm quá khứ
Chuyện tình buồn, mộng giữ mãi là chi
Theo mây khói, duyên đi hờn trăng khuyết
Trời đổ mưa, thổn thức trái tim si
14/10/2017
Bài thơ “Trăng Khuyết” trong nhiều tác phẩm thơ ca, tập thơ của Nguyễn Xuân Thái. Thuộc danh mục thơ Thái Xuân một trong những Nhà Thơ Việt Nam Hiện Đại Và Nổi Bật. Hãy cùng đọc và thưởng thức nhiều tác phẩm thơ ca khác, có rất nhiều bài thơ hay đang chờ các bạn!
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Trăng Khuyết” (Thái Xuân – Nguyễn Xuân Thái) Của Tác Giả Nguyễn Xuân Thái Thuộc Danh Mục Thơ Thái Xuân Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận