Bài thơ Tiếng Nói Việt Nam (Xuân Diệu), tác giả viết về đài tiếng nói Việt Nam. Bài thơ khá khó hiểu, theo như đọc hiểu thì bài thơ viết về đài tiếng nói Việt Nam vào buổi sáng tinh sương, đài tiếng nói êm dịu đi qua triệu lòng người, tiếng nói dữ dội, nhưng đầy quyến rũ.
Tiếng Nói Việt Nam (Xuân Diệu)
“Đây là Tiếng nói Việt Nam…”
Sáng tinh sương đã giậy làm triều dương.
Mai xanh như lúc chiều vàng,
Trưa hồng hay buổi đêm sương lạnh lùng,
Cũng đưa tiếng nói trong không,
Phố chen đứng lại; – trong phòng bừng lên.
Trong tiếng nói hãy rền giọng gió,
Lớn: đồng vang; lúc nhỏ: tơ tằm.
“Đây là Tiếng nói Việt Nam…”
Tiếng buông êm dịu, tiếng hàm giận căm,
Tiếng Tổ Quốc đêm nằm văng vẳng,
Ngày vấn vương tai lắng nghe xa:
Sông run, núi cũng ngân nga,
Thóc ngô hoà điệu, cỏ hoa dỡn cười.
Biết bao máu chảy trong hơi,
Mẹ ru ngày nhỏ bên nôi chập chừng,
Lớn lên, tỏ vui mừng, sầu thảm.
Cũng tiếng này thông cảm ái ân.
“Đây là Tiếng Nói Việt Nam…”
Nước non chưa đủ, còn tham biển trời!
Đưa đi qua triệu lòng người,
Đem về Nam Bắc một lời đồng thanh,
Tiếng dữ dội, trong lành quyến rũ,
Tiếng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà.
Tấm lòng Hà Nội phát ra;
Thiết tha TIẾNG NÓI – Đây là VIỆT NAM!
1946
Đài tiếng nói là lời khẳng định đây là Việt Nam, lời nói êm diu nhưng chứa đựng sự giận căm. Bạn có cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay bên dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Tiếng Nói Việt Nam” (Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Trong Tập Dưới Sao Vàng (1949) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận