Bao giờ em mới quên đi? Bao giờ em thôi nhớ nhung dư âm đầy ắp của cuộc tình đầu? Bao giờ em kể anh nghe về những nỗi đau đằng sau bước chân gầy ấy? Và, bao giờ em sẽ thấy lòng nhẹ nhàng để bắt đầu lại một mùa xuân?! Không, hãy ngồi xuống đây và để anh kể cho nghe… Để anh kể cho em nghe về một câu chuyện đời xưa, một câu chuyện đã nhuốm đậm màu dĩ vãng. Chuyện của chàng trai và một cô gái nọ, họ đã có một thời rất rất yêu nhau…
Hình ảnh con tàu và sân ga từ lâu đã trở thành chủ đề của thi thơ, đó là hình ảnh của sự sum vầy, của người trở về. Nhưng ngược lại, đó cũng là những xa cách, những buồn đau, là nước mắt của những cặp tình nhân, vợ tiễn chồng, mẹ tiễn con. Như Nguyễn Bính có câu: Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt – Buồn ở đâu hơn ở chốn này… Mời các bạn cùng xem qua những bài thơ tình buồn về hình ảnh con tàu và sân ga sau, chúc các bạn vui vẻ!
Chuyến Tàu Ly Biệt
Em bước tiễn tôi một chuyến tàu
Thế là có nghĩa phải xa nhau
Đêm nay mưa rớt ngoài hiên vắng
Thấm vào hồn tôi ôi thương đau!
Ngày tôi ra đi trời mịt mù
Em buồn giấu lệ khóc chiều thu:
“Yêu nhau ngại ngần chi cách trở
Ba năm xa rời hóa phù du”
Nhiều đêm bầu bạn với đơn côi
Tôi bước cạnh bên chiếc bóng tôi
Thời gian ngập ngừng không muốn chảy
Thương nhớ về em nơi xa xôi
Ba thu thấm thoắt cũng trôi nhanh
Thức trọn canh thâu gió qua mành
Ngóng chờ dáng em ngoài ô cửa
Chỉ có con đường bóng mây xanh
Tàu tôi thét còi bến ga xưa
Trời buồn trời khóc trời đổ mưa
Ngóng chờ dáng em sân ga nhỏ
Chỉ có hàng rau quế lưa thưa
Tôi đến nhà em cuối đường câu
Trong lòng thổn thức nỗi lo âu
Ngóng nhìn hàng me xơ xác lá
Vụn vỡ tang thương, vụn vỡ sầu…
(Huỳnh Minh Nhật)
Những Bóng Người Trên Sân Ga
Những cuộc chia lìa khởi từ đây
Cây đàn sum họp đứt từng dây
Những đời phiêu bạt, thân đơn chiếc
Lần lượt theo nhau suốt tháng ngày
Có lần tôi thấy hai cô gái
Sát má vào nhau khóc sụt sùi
Hai bóng chung lưng thành một bóng
– “Đường về nhà chị chắc xa xôi?”
Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu
Hai người bạn cũ tiễn đưa nhau
Kẻ ở sân toa kẻ dưới tàu
Họ giục nhau về ba bốn bận
Bóng nhòa trong bóng tối từ lâu
Có lần tôi thấy vợ chồng ai
Thèn thẹn chia tay bóng chạy dài
Chị mở khăn trầu anh thắt lại
– Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi!
Có lần tôi thấy một bà già
Đưa tiễn con đi trấn ải xa
Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga
Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc phân ly
Những chiếc khăn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này
Tôi đã từng chờ những chuyến xe
Đã từng đưa đón kẻ đi về
Sao nhà ga ấy sân ga ấy
Chỉ để cho lòng dấu biệt ly
(Nguyễn Bính)
Chuyến Tàu Đêm
Gió lạnh nghe chừng đêm thấy sâu,
Mà chăn với gối mộng về đâu ?
Qua sang một chuyến tầu đêm chạy,
Một chuyến tầu đêm chạy rất mau.
Những ánh đèn phai tựa nắng tà,
Toa này toa khác nối liền toa…,
Chập chờn như một con dơi lớn,
Như một oan hồn hiển hiện ra.
Tầu chạy hình như để chở buồn,
Chở người đi nhớ kẻ về thương;
Nâng bao nhiêu gót chân xinh đẹp.
Tầu chạy đêm nay có lạc đường?
Tiếng máy vang như tiếng sấm rền,
Chuyến tầu này biết có ai quen?
Biết đâu chả có vài tên bạn
Ở một ga nào vội vã lên?
Lững thững tầu đi mất nửa rồi,
Sao không dừng lại ở ga tôi,
Lấy mươi lăm phút cho tôi gửi,
Chút ít xuân xanh trả lại trời ?
Mà mãi đêm nay mới nhớ ra:
Đời mình chẳng khác chuyến tầu qua.
Nhưng từ ga nhớn, từ ga nhỏ,
Đời chẳng làm cho lấy một ga.
Tầu biết bây giờ chạy đến đâu?
Đêm sâu hoàn trả lại đêm sâu.
Bỏ đây một chiếc tầu kiêng đỗ;
Chở một toa tim nặng oán sầu.
(Nguyễn Bính)
Sân Ga Chiều Tiễn Bước
Tôi đứng đó sân ga chiều tiễn bước.
Tím hoàng hôn rũ bóng lá bên thềm.
Thu nhạt nắng buông màu nhung luyến đợi.
Gió thổi hờn trách ai đó vô tri.
Tiếng còi tàu in ỏi xa rời bến.
Sân ga buồn hiu quạnh kẻ cô liêu.
Hàng cây rũ lả tả lá hoa rơi.
Như đứng tuổi lòng người ai ngóng đợi.
Theo con tàu người về bên bến mộng.
Biết ai còn lưu luyến mãi khôn nguôi.
Mờ bóng tàu vẫn chưa muốn quay lưng.
Người bỏ lại khoảng trời chiều héo úa.
Còn chút gì trong niềm đau kí ức.
Ước mong gì trong gió lặng chiều thu.
Lá vàng rơi thổn thức những bồi hồi.
Làm nát lòng… bao quạnh vắng…chiều đưa.
(Thành Quý)
Phận Lữ Khách
Hết rạng bình minh đến xế tà
Dặm trường mỏi mệt những sân ga
Tàu đi xuôi ngược rồi về bến
Lữ khách dừng đâu cũng chẳng nhà
Này phố này thôn này núi sông
Dù mặt từng quen vẫn lạ lòng
Rèm buông dạ chủ che im ỉm
Tình khách làm sao gởi mặn nồng?
Đâu lửa đoàn viên ấm mái sương?
Nào hương tri kỷ ngát đêm trường?
Mưa rơi sũng lạnh lòng cô khách
Quán trọ nằm mơ lửa cố hương
Hết sân ga lại đến sân ga
Lạnh nhạt thờ ơ khách lại qua
Tấm thân cô lữ đường thiên lý
Bóng ngả đìu hiu lạnh nắng tà
(Lê Triều Phương)
Sân Ga Chiều
Tôi lạc giữa rừng người đang lớp lớp
Chen nhau về đón ngợp bể yêu thương
Mẹ gặp Cha mừng rỡ ở bên đường
Anh gặp chị em gặp người hò hẹn
Giữa bôn ba nghe bàn chân bẽn lẽn
Bước ngập ngừng sân ga cũ buồn tênh
Không phải trẻ thơ mà sợ chông chênh
Người tấp nập sao lòng cô đơn vậy?
Nép một góc cho đừng ai nhìn thấy
Bối rối lòng không định hướng từ đâu
Sợ chiều đi và đêm tan vào tối
Còn lại mình tôi dò dẫm bước ban đầu
(Mỹ Trinh)
Bến Sân Ga
Trên bến sân ga ai vẫn đợi?
Biệt ly ngày ấy đã lâu rồi
Chiều buông một nỗi niềm sâu thẳm
Tiếng còi xé nát cõi lòng tôi
Con tầu xình xịch giã đi xa
Nước mắt tuôn rơi ướt nhạt nhoà
Ở chốn đàng kia người còn vẫy
Ánh đèn vương vướng một lùm cây
Trăng đã treo lưng lửng bầu trời
Lòng còn thổn thức giấc mơ đời
Rời quê lên tỉnh tìm sinh kế
Đường về làng nước chốn xa vời!
Thành phố nơi nơi lắm điện mầu
Nhớ về đom đóm chốn chôn nhau
Mẹ cha vất vả chung cày ruộng
Tuổi thơ nghịch ngợm với đàn trâu
Cuộc sống bon chen đẩy thêm xa
Thế giới năm châu nhận làm nhà
Hồn quê tơ vướng tình xưa đó
Biết đến bao giờ thấy lại nhau?
Dĩ vãng khơi lên những đêm buồn
Sân ga từ ấy đã đi luôn
Làng cũ phương xa về chẳng được
Tiếng còi từ giã bóng hoàng hôn!
(Quoc Hung Nguyen Cao)
Bóng Hoàng Hôn
Và cuối cùng thì anh cũng ra đi
Chiều sân ga gió thổi về se sắt
Ngọn đèn đường chập chờn vàng hiu hắt
Em lặng thinh nghe nước mắt lưng tròng
Trời bây giờ cũng vừa mới lập đông
Chiếc áo mỏng càng nghe đầy buốt giá
Không dám khóc mà lệ rơi lã chã
Lần cuối cùng nước mắt tặng cho nhau
Bên cạnh anh em lặng lẽ cúi đầu
Em đã quá tin vào lời mật ngọt
Tội thân em kiếp nghèo hèn bèo bọt
Đỉa lại đeo chân hạc quá đèo bòng!
Em đã tin với tất cả tấm lòng
Giờ quay mặt anh bước đi vội vã
Đành như thế, em làm người xa lạ
Kỷ niệm hồng xếp chật cả ngăn tim
Tiếng còi tàu rối rít gọi đêm đen
Thôi anh nhé chỉ còn là dĩ vãng
Trời mù sương nên nhạt nhòa bóng dáng
Em bẽ bàng trơ trọi giữa sân ga
Bầy chim kêu gọi tổ buổi chiều tà
Nghe xé nát cõi lòng vừa đánh mất
Còn gì đâu bóng hoàng hôn dày đặc
Em một mình lầm lũi bước chân đi!
(Đỗ Mỹ Loan)
Chuyến Tàu Đêm
Tiếng còi ré xé tan màn sương lạnh.
Rồi đến dần theo đốm lửa đàng xa.
Làn sóng người chen lấn đổ sân ga,
Đón quen thuộc hay tiễn đưa thân mến,
Muôn mắt ngó chiếc tàu từ xa đến,
Đổ sân ga bao hy vọng tương lai.
Cất lên tàu bao mông đẹp ngày mai,
Đêm lộng lẫy như bình minh tươi sáng.
Tàu chỉ đậu nhà ga trong chớp nhoáng,
Bỗng từ từ chuyển bánh kéo toa đi.
Rồi biến dần vào cảnh tối đen sì,
Chỉ để lại: Buồn, vui, thương, tiếc, hận.
Mà nghĩ lại cuộc đời xưa nay vẫn
Chuyến tàu đêm nào có khác chi đâu:
Kiếp người ta có thể ví như tầu,
Nhà ga ấy tức là nơi cõi tạm,
Và đêm tối là thời gian ảm dạm.
Lạnh lùng trôi vào bể thẳm hư vô,
Cuộc nhân sinh là bào ảnh nhấp nhô,
Chỉ để lại chút dư âm văng vẳng.
(Trần Gia Thoại)
Bóng Tàu Sân Ga
Em buồn đứng cuối sân ga
Nhìn theo chiếc bóng tàu xa xa dần
Đôi con mắt ướt long lanh
Phải chăng là của một lần tiễn đưa
Dường như cơn gió giao mùa
Nhẹ bay của những bụi mưa vào hồn
Chéo khăn có đủ ấm lòng
Người đi kẻ ở buồn không hỡi chiều
Tôi yêu lại chẳng dám yêu
Sân ga tàu khuất tiếng kêu muộn màng
Tôi_em vẫn mãi âm thầm
Trái tim câm nín cũng ngần ấy thôi
Bao năm lặng lẽ dòng đời
Bao năm vật đổi sao dời _ còn em
Bên lề còn một trái tim
Ngày xưa có hạt bụi chìm qua khe
Sân ga phố cũ tôi về
Hương hoa cúc nở tóc thề năm nao
Tình cờ ta gặp lại nhau
Nghe rưng rức những niềm đau của lòng
Em trong tay bế tay bồng
Buồn đôi mắt ướt bên chồng nhìn tôi
Tiếng lòng nức nở người ơi
Chào nhau không dám một lời lặng câm
(Ánh Mắt Người Xưa)
Và vừa rồi là những bài thơ hay viết về con tàu và sân ga hay nhất mà tôi muốn gửi đến các bạn, hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những áng thơ tình sân ga ấy. Đây chỉ là một trong rất nhiều những áng thơ tình viết hình ảnh sân ga và con tàu có lưu trong kho thơ ChieuTa.Com, hãy tư mình khám phá thêm nhiều hơn những dòng thơ hay về con tàu và sân ga nữa các bạn nhé!
Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog ChieuTa.Com. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!
Các Bạn Đang Xem Bài Viết 17+ Bài Thơ Tình Buồn Viết Về Hình Ảnh Con Tàu & Sân Ga Hay Tại Danh Mục Thơ Buồn Tình Yêu của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- 25+ Bài Thơ Tình Nghèo Tâm Trạng, Vì Nghèo Nên Anh Mất Em
- 45+ Bài Thơ Đêm Khuya Buồn & Cô Đơn Không Ngủ Được
- Thơ Tháng 10 Đất Trời & Cỏ Cây Nghiêng Mình Đón Mùa Thu Tới
- 35+ Bài Thơ Tháng 9 Bản Tình Ca Mùa Thu Buồn & Nỗi Nhớ
- Thơ Tháng 8, Tình Thơ Tháng Tám Thu Về Lãng Mạn & Dịu Dàng
- Tập 23+ Chùm Thơ Tháng 7 (July) Mưa Ngâu Buồn & Tâm Trạng
- Thơ Tháng 6 – Những Bài Thơ Tình Tháng Sáu Cô Đơn & Buồn
- Thơ Tháng 5 – Tuyển Tập 15 Áng Thơ Tình Buồn Tháng Năm
Để Lại Một Bình Luận