Bài thơ Thao Thức (Hàn Mặc Tử), tác giả viết về sự thao thức của cô gái. Đầu thơ là tiết trời lạnh nhưng trăng không sáng mấy, nên muôn dặm ngoài kia em đang mong mỏi, em đang nhớ, bứt rứt lòng em muốn trở về. Tiếp theo là sự thương nhớ, lấy trí tương tư đo, em vùng vằng em thở dốc, tình thương trong dạ cứ xôn xao.
Thao Thức (Hàn Mặc Tử)
(Ý thơ của Mai Đình, lời Hàn Mặc Tử)
Lạnh quá ánh trăng không sáng mấy
Cho nên muôn dặm ở ngoài kia
Em đang mong mỏi, em đang nhớ
Bứt rứt lòng em muốn trở về.
Như xa xôi quá biết làm sao?
Lấy trí tương tư đo được nào?
Em mới vùng vằng em thở dốc
Tình thương trong dạ cứ xôn xao
Thôi em chán quá, em buồn quá
Anh của em giờ cười với ai?
Nói những gì đâu tức tối dạ!
Em hồ nghi mãi, giận không thôi.
Lạnh quá ánh trăng không sáng mấy
Cho nên chăn chiếu vẫn so le
Nếu hay thương nhớ là thương nhớ
Em dại gì đâu. Ngủ thiếp đi.
Và đêm nay trời lạnh và trăng không sáng máy, cho nên chăn chiếu vẫn so le. Bạn cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Thao Thức” (Hàn Mặc Tử – Nguyễn Trọng Trí) Của Tác Giả Hàn Mặc Tử Thuộc Tập Đau Thương (Thơ Điên 1937) » Phần 2: Mật Đắng Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận