STT Về Hoa Cúc Họa Mi Hay & Ý Nghĩa!
Cúc họa mi là loài hoa dại có màu trắng, ở giữa là nhụy vàng mọc ở khắp mọi nơi. Cúc họa mi, một loài hoa nhỏ bé, ngây ngô, giản dị nhưng làm cho biết bao người không thôi ưu ái. Hoa ngập tràn phố, hoa ngập tràn lòng, hoa ngập tràn những tiếng yêu thương. Các bạn thân mến, một mùa hoa cúc họa mi nữa lại về, mùa hoa đẹp với màu trắng tinh khôi, sự hoang dã, và bền bỉ. Bạn đã làm gì để chuẩn bị cho mùa hoa tuyệt đẹp này, những dòng status cúc họa mi dưới đây là gợi ý hay dành cho bạn.
Cúc Họa Mi – Giống hoa dại mang tên loài chim với tiếng ca thánh thoát. Cúc Họa Mi không có giọng ngọt trời phú như loài chim kia. Nhưng mỗi mùa qua đều rót vào lòng người những tiếng ca ngân nga lay động. Khúc hát của Cúc Họa Mi không thành tiếng nhưng văng vẳng trong tâm trí để đông trở lại người ta mê say tìm về. Những cánh hoa trắng muốt, mỏng manh oằn mình dưới những cơn gió khiến cho khung cảnh phảng phất một nét trầm buồn. Cúc họa mi đến báo hiệu mùa thu đã qua và trời đất chuẩn bị bước vào mùa đông rét mướt.
Tại sao khi thời tiết sang đông lại là cúc họa mi chứ không phải là hoa nào khác. Vốn dĩ cái màu trắng tinh khôi của loài hoa ấy cũng đủ nói lên sự liên quan với tiết trời mùa đông. Cái màu trắng bình dị ấy khiến nguời ta có nhiều cảm xúc, tâm trạng cùng với đó là thời tiết se lạnh làm nổi bật hoa cúc họa mi trong ngày mùa đông. Có lẽ trong cái tiết trời lạnh cóng tay này có những tâm hồn lại cảm thấy buồn vì lại phải trải qua một mùa đông cô đơn, có người lại quen với điều đấy, nhưng có người lại thích mùa đông, vì được tay trong tay cùng ai đó xuống phố, ghi lại những hình ảnh đẹp bên cúc họa mi trắng tinh khôi và yên bình.
Status Về Cúc Họa Mi Mùa Đông
1. Cúc họa mi chỉ tươi tắn khi có ánh mặt trời. Đêm xuống cánh hoa buồn bã cụp lại. Có lẽ vì thế mà người ta bảo đây là thứ hoa tượng trưng cho tình yêu thầm lặng: cô đơn và buồn bã khi đêm về nhưng vẫn luôn vui tươi và trông theo bóng người yêu.
2. Thu qua rồi đông tới, tháng 11 chớm lạnh được bao phủ bởi những vạt nắng vàng le lói, vậy là Hà Nội đã bắt đầu sang đông. Khoác lên mình tấm áo già cỗi, trơ trụi, nom cây cỏ cũng ảm đạm đến rầu lòng. Ấy vậy mà, dọc trên những tuyến phố, cúc hoạ mi lại tinh khôi đầy sức sống, theo những xe hoa của bà, của mẹ rong ruổi làm sáng bừng từng ngõ ngách Thủ đô.
3. Hà nội mùa Mi. Mi vẫn đẹp, nhưng dường như không còn đẹp bồi hồi như 3 năm trước.
4. Đôi khi tình yêu ở ngay bên cạnh ta mà ta không có cách nào nhận ra nó. Đôi khi ta vẫn yêu người mà ta nghĩ không yêu được. Và hoa cúc dại, luôn luôn là biểu tượng cho một tình yêu thầm lặng.
5. Bao nhiêu tuần đã trôi qua kể từ cơn mưa đầu tiên ấy nhỉ? Ngoài phố, những bông hoạ mi trắng muốt cuối cùng cũng đương xoay mình chuẩn bị buông lời tạm biệt khẽ như hơi thở. Những tán cây bên đường cũng đương rục rịch cho mùa thay lá khẳng khiu. Có những ngày chỉ thấy những cái lá rung rinh cũng đủ để khiến người ta bực mình.
6. Họa mi về khi gió đông sang! Hà Nội trở gió sau chuỗi ngày thu nắng ruộm vàng từng góc phố. Trời đêm lạnh lẽo khiến ta nuối tiếc liệu chừng ấy đã tàn thu. Rồi Hoạ Mi tìm đến ta trong chuỗi mỏi mệt, tút lại chút hương sắc dần héo mòn, tiêm thêm hứng khởi cho những ngày dài phía trước. Dạo này thấy mình già và hay thơ thẩn. Chả buồn cập nhật nhí nhố như xưa. Chốt lại, Lan đã trở lại, trong một đêm đông buồn man mác.
7. Mùa cúc nào cũng níu bước chân và cũng dễ làm lòng mình rung động, dường như nghe được cả sự xao xuyến theo nhịp rung của mỗi cánh hoa mỏng mảnh, tinh khôi kia.
8. Tháng Mười một, trên phố lại tràn ngập cúc Hoạ mi nhưng chàng trai tôi gặp năm ấy lại không thấy nữa. Đến và đi cũng nhanh như mùa cúc hoạ mi.
9. Đừng đuổi theo một con ngựa, hãy dùng thời gian đuổi theo để trồng cỏ, đợi tới mùa xuân, ắt sẽ có cả đàn ngựa béo cho ta lựa chọn. Đừng cố làm thân với một người, hãy dùng thời gian ấy để trau dồi năng lực của mình. Tới khi thời cơ chín muồi, ắt sẽ có vô số bạn bè đồng hành cùng ta. Bởi vậy, nâng cao năng lực bản thân luôn tuyệt vời hơn là dựa dẫm vào người khác. Gieo hạt ngô đồng, ắt có Phượng Hoàng tới thăm, Nếu hoa nở rộ, ắt có bướm ong tìm đến.
10. Năm nào cũng đón đông bằng một bức ảnh chụp với cúc hoạ mi. Cúc hoạ mi, mình thích vì ý nghĩa của nó: an yên và bền lâu.
11. Tháng 11 về mang theo hơi lạnh, để người với người sưởi ấm cho nhau. Ta đón đưa nhau, kiếm tìm nhau trong những buổi chiều ngược gió. Tháng 11 à, chào em, đã sẵn sàng rồi những ngày đông rất ấm!
12. Con người ta kết nối với nhau bằng các liên kết tình cảm thông qua những hành động nhỏ. Từ trước đến nay luôn cho rằng nó chả quan trọng và sao cũng được. Chỉ cho đến khi mất đi vài người bạn, trong đó có cả người đã đồng hành cùng mình trên cả một chặng đường dài, khi đó mới hiểu ra một chút của vấn đề .
13. Cúc hoạ mi, hay người ta thường gọi là hoa báo đông. Thứ hoa chỉ nở trong một khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi cái rét thực sự của đông Hà Nội kéo về. Người ta chẳng hỏi nhau gió mùa đã về chưa mà chỉ khẽ khàng: “Cúc hoạ mi nở chưa anh?”. Thứ hoa mỏng manh, nhẹ nhàng, tinh khiết, rực rỡ phô bày hết sự nữ tính của mình giữa nắng vàng khô hanh của những ngày giáp đông. Những cánh hoa bé xíu ôm trọn bầu nhuỵ vàng tươi, đơn giản thế thôi nhưng lại xinh xắn, dễ thương đến lạ. Đi dọc các con phố Nguyễn Chí Thanh, Nguyễn Trãi của Hà Nội những ngày này thì chả khó khăn gì để bắt gặp những chiếc xe đạp chở đầy hoa trắng muốt. Thấy lòng bình yên, lãng mạn đến ngẩn ngơ. Tim lại xao xuyến, lại chao nghiêng, lại tự khắc thấy đời nhẹ nhàng đến lạ… Tháng 11 đã đến thật rồi.
14. Hôm nay Hà Nội gió về, cũng là ngày mà bản thân mất đi hết những phần còn lại của bản thân, chưa bao giờ thấy mình mạnh mẽ đến thế. Mùa đông không đáng sợ, vì nếu trong lòng mà buồn vì bất kể mùa nào cũng vậy. Mùa đông này, không những lạnh mà còn buồn, nhưng không sao, ta đến với mi đây!
15. Khi bạn gái giận đừng xin lỗi vội, đừng mời cô ấy đi ăn, chỉ cần thủ thỉ: Xuống phố ngắm cúc hoạ mi với anh.
Đông sang – Thu muộn, chỉ có sắc của hoạ mi mới có thể làm chạnh lòng một cô gái đang hờn dỗi.
16. Buổi sáng đi làm, nhìn thấy cả xe cúc họa mi của các cô đi bán, cảm thấy đúng là đông Hà nội đến thật rồi. 1 bó cục họa mi buổi sáng cũng làm tâm trạng thoải mái cả mấy ngày.
17. Cúc họa mi cứ nở rộ như thế mà chưa một lần được lẫn mình vào sắc ngàn hoa. Nhưng nhất định sẽ có một ngày mình phải đi chụp ảnh với cúc họa mi.
18. Một sớm mai thức dậy, bước ra khỏi nhà và chợt thấy Đông đã về trên bông cúc họa mi. Xao xuyến quá, cái se lạnh cuối tháng 11.
19. Mùa đông khẽ gọi cúc họa mi trở về. Một buổi sớm tinh mơ nhẹ nhàng đặt chân xuống phố, đâu đó những sắc trắng tinh khôi của mùa cúc họa mi đang trải đều trên những gánh hoa rong khắp phố phường. Là khi đó ta nhận ra, mùa đông về thật rồi… Mùa đông về dịu dàng mang theo những khóm hoa cúc họa mi trở lại. Mang theo cả tia nắng lung linh nhẹ nhàng đầu đông, mang theo cả nét tinh khôi hiền dịu của những người con gái, trắng ngần, mượn mà như những đóa cúc mi. Chỉ là một mùa hoa mới chớm thôi, mà lòng người lại xôn xao đến lạ. Cứ ngỡ như là, người đi ngang gieo vào lòng ta một hạt giống, ngỡ là cỏ dại nhưng khi nhìn lại là cả một rừng hoa…
20. Em chẳng thích mùa đông đâu. Nhưng em yêu bông hoa trắng ngần ấy. Mùa đông lạnh nhưng lại mang tới bên em những đóa họa mi trắng ngần, dung dị. Mùa đông mang ta lại gần nhau. Dịu dàng ơi đừng đi nhé. Cùng em mùa đông này. Vẹn nguyên.
21. Cúc hoạ mi… niềm tự hào của người Thủ Đô. Cúc họa mi chọn cho mình một mùa riêng, chỉ vào cuối tháng 11 trong năm và thời gian nở chỉ tầm hai tuần. Những ai yêu Hà Nội hẳn không thể bỏ qua mùa hoa này. Nhiều người ví cúc Họa Mi mang cốt cách của người Hà Nội, dịu dàng, thuần khiết, đơn giản mà vẫn rất gần gũi. Loài hoa này mang một vẻ đẹp lạ lùng, khiến ai nhìn cũng mê đắm. Không rực rỡ như hướng dương, cũng chẳng yêu kiều như hoa hồng, những bông hoa cúc họa mi nhỏ nhắn với màu trắng tinh khôi nhưng vẫn thật cuốn hút.
22. Rất thích… Rất thích màu hoa trắng muốt, cánh hoa nhỏ xinh, mỏng mảnh… hương thơm dìu dịu không gắt… Và nghe đâu đây lời thì thầm của hoa… Lời thì thầm.
23. Không rực rỡ như hướng dương cũng chẳng yêu kiều như hoa hồng nhưng loài hoa này lại mang vẻ đẹp tinh khôi trong trẻo và vô cùng có sức hút, lại nhớ mùa thu hà nội với những gánh hàng hoa chở đầy cúc họa mi dong duổi khắp các con phố… đẹp đến xiêu lòng.
24. Lỡ hẹn một lần thành lỡ hẹn trăm năm. Một lần đi cùng người không gặp được cúc hoạ mi. Giờ thì không thể đi cùng được nữa. Cúc hoạ mi đẹp thì đẹp thật, nhưng nhìn nó cứ buồn buồn sao ấy.
25. Anh, Hà Nội lạnh rồi, họa mi cũng đã nở, lời hứa anh sẽ trở về vào mùa cúc họa mi, anh sẽ mang tặng em những cánh họa mi đầu mùa, chẳng lẽ lại để gió cuốn đi?
26. Mùa cúc họa mi không chỉ là một mùa hoa mà là cả niềm thương nỗi nhớ, nhớ về những mùa đã qua, nhớ về một người đã đi không biết khi nao trở lại. Trong chương trình của tuần này, chúng ta hãy cùng lắng nghe lá thư khắc khoải đợi chờ của một cô gái khi một mùa họa mi nữa lại về.
27. Tôi ngồi một mình trong phòng, lặng nhìn bó cúc họa mi khô đặt trong tủ kính. Đây là những bông cúc họa mi do chính tay anh trồng. Ngày anh trở về chỉ mang theo một bó nhỏ, còn đâu đều để lại hết cho tôi và cũng để lại cho tôi bấy nhiêu thương nhớ. Những bông cúc họa mi mỏng manh, trắng muốt dặt dìu khoe sắc trong cái nắng vàng đầu đông Nhật Bản. Những bông cúc li ti, giản dị nhưng tôi lại yêu nó tự bao giờ.
28. Đó là những luống cúc họa mi tôi trồng. Sau khi anh về, tôi đã nhờ người quen chuyển hạt giống từ Việt Nam sang, và tôi trồng nó, cũng giống như anh. Tôi đã yêu loài hoa này mất rồi.
29. Họa mi nở rồi, đẹp quá. Nhưng ngày mai anh cũng trở về Việt Nam rồi, sẽ không quay về đây nữa.
30. Hà Nội lạnh rồi, từ khi xa anh bàn tay em cũng chưa một lần ấm lại. Em đã ước mùa đông Hà Nội có anh bên cạnh, em đã ước cúc họa mi nở và anh sẽ đến bên em. Nhưng cuộc đời chẳng ai nói trước được điều gì. Khi em buông tay, cũng là khi anh dừng lại.
31. Có một mùa họa mi xao xuyến đến tê tái cõi lòng. Họa mi điểm trắng tinh khôi trên những gánh hàng rong, những xe hàng hoa rong ruổi khắp phố phường Hà Nội. Họa mi báo hiệu một mùa đông giá lạnh nữa lại đến và cũng nhắc nhớ về miền ký ức xa xôi… Họa mi khiến người ta nhớ, người ta thương, và người ta lưu luyến. Anh vẫn nhớ mùa hoa năm ấy, anh nắm tay em khắp các phố phường Hà Nội…
32. Giữa lòng thành phố chật hẹp, ồn ào, chắc hẳn có nhiều lần chúng ta cảm thấy thật cô đơn, lạc lõng. Thế nhưng, trong khoảnh khắc nhìn thấy những bông hoa cúc họa mi nhỏ xinh, trắng muốt rung rinh trong gió, ta bất chợt nhận ra bình yên giữa chốn này thật ra không ồn ã như mọi người nghĩ và ngẫm ra rằng loài hoa không chỉ gắn với những kỉ niệm vấn vương mà còn cả những lời hẹn thề của tình yêu.
33. Bó cúc họa mi anh tặng năm đó đã tàn, nhưng trong lòng em luôn có một đóa hoa. Và thế giới của em đến giờ vẫn yên ổn trên đôi bàn tay của anh. Anh cũng vậy chứ? Em sẽ mãi mãi là những đóa cúc họa mi hiền lành mà bình yên nhất trong cuộc đời anh anh nhé.
34. Và thế giới, yên ổn trong bó cúc họa mi dịu dàng nằm trên đôi tay chàng trai ấy…
35. Anh cũng vậy chứ? Em sẽ mãi mãi là những đóa cúc họa mi hiền lành mà bình yên nhất trong cuộc đời anh anh nhé…
36. Người ta bảo, cúc họa mi gõ cửa mùa đông tới. Người ta bảo, đông Hà Nội đẹp và “tình” bởi những chiếc xe chở đầy cúc họa mi len lỏi khắp phố phường. Thu qua đông tới, mùa cúc họa mi Hà Nội dệt nên một “bản tình ca trắng tinh khôi” làm nao lòng bạn!
37. Có lẽ Hà Nội đẹp nhất vào thời gian này, khi đường phố không còn vội vã, khi lá rơi xào xạc, khi những cơn gió đông rung rinh xao động, điểm thêm những bông cúc trắng giản dị khiến ai cũng thấy lòng mình yên ả. Những bông cúc hoạ mi nhỏ bé, từ giữa toả ra như hình nan hoa, bao quanh là một nhuỵ vàng tươi, lúc lắc đáng yêu sau gánh hàng hoa tạo cho Hà Nội mùa này một vẻ đẹp thật quyến rũ đến nao lòng.
38. Đối với người dân Hà Nội thì cúc họa mi mang trong mình một ý nghĩa đặc biệt. Mỗi khi mùa hoa đến thì dân Hà Nội cũng đón chào mùa đông tới. Bởi vậy mà nhiều người vẫn thường gọi cúc hoạ mi là loài hoa đến cùng mùa đông. Vẻ âm u và cổ kính của những con phố Hà Nội dường như cũng bị khuất phục trước vẻ đẹp dịu dàng và đầy xao xuyến của cúc họa mi. Bên cạnh những ồn ào, náo nhiệt đó thì những bông hoa trắng tinh khôi vẫn khoe sắc để đem lại những niềm vui nhỏ bé.
39. Một mùa hoa cúc mà ai cũng mong ngóng đã đến rồi. Làm thế nào mà những bông hoa nhỏ bé với màu trắng thuần khiết ấy lại khiến bao người phải thổn thức và háo hức chờ đợi tới vậy nhỉ? Và rồi, khi những gánh hoa đầy màu sắc rực rỡ chầm chậm lăn bánh trên phố, hóa ra những bó hoa cúc trắng, nhỏ xinh đã vào Hà Nội theo một cách nhẹ nhàng như vậy đó. Bạn đã mua cho mình một bó hoa hay chưa?
40. Hà Nội đầu đông. Ai đã từng gắn bó đủ lâu với Hà Nội đều sẽ không thể quên được những cảm giác ngọt ngào tiết cuối thu, đầu đông của Hà Nội. Hà Nội đang dần trở lạnh, cái lạnh nhẹ nhàng, dịu dàng mà se sắt lòng người, mùa cúc hoạ mi cũng đã nở rộ, gợi cảm giác trống vắng đến nao lòng của những người con xa Hà Nội. Những con phố đêm quen thuộc dưới ánh đèn vàng, bản tình ca về Hà Nội vọng ra từ quán cafe cũ làm người đi xa thấy chông chênh. Nhiều lúc nhớ về những năm tháng đã qua, cảm thấy thật may mắn và hạnh phúc khi phần lớn tuổi trẻ của mình đã gắn bó với thành phố này.
41. Cúc họa mi. Một cái gọi là yêu sâu sắc một người và lặng lẽ dõi theo người đó. Một thứ tình yêu tuyệt đối chân thành, giản dị, không vẩn đục, mong mỏi người mình yêu được hạnh phúc mãi mãi. Nhiều người lại bảo, cúc họa mi là thứ hoa tượng trưng cho tình yêu thầm lặng, nhưng chứa sự cô đơn và buồn bã khi đêm về nhưng vẫn luôn vui tươi và trông theo bóng người mình mến thương. Dù vậy chúng vẫn luôn tồn tại là thứ tình yêu thầm lặng trong ý nghĩa của cúc họa mi. Loài hoa cúc họa mi nhỏ bé, tinh khôi nhưng mang rất nhiều ý nghĩa. Mỗi người hãy cảm nhận lấy và nghĩ về những ý nghĩa của riêng mình.
42. Không xinh đẹp như hoa hồng, không thanh tao như nhành sen nhưng khiến người xem xao xuyến nao lòng. Cúc hoạ mi – loài hoa của tình yêu thầm lặng thủy chung. Vẻ đẹp dịu dàng mang nét đượm buồn nhưng vẫn rực rỡ dưới ánh mặt trời như tình yêu không được hồi đáp vẫn lên lỏi sự ấm áp của trái tim thuần khiết.
Cúc Họa Mi Nở Rồi, Anh Có Trở Về Không? – Tác Giả: Strong will
Anh, Hà Nội lạnh rồi, họa mi cũng đã nở, lời hứa anh sẽ trở về vào mùa cúc họa mi, anh sẽ mang tặng em những cánh họa mi đầu mùa, chẳng lẽ lại để gió cuốn đi?
Mùa cúc họa mi không chỉ là một mùa hoa mà là cả niềm thương nỗi nhớ, nhớ về những mùa đã qua, nhớ về một người đã đi không biết khi nao trở lại. Trong chương trình của tuần này, chúng ta hãy cùng lắng nghe lá thư khắc khoải đợi chờ của một cô gái khi một mùa họa mi nữa lại về.
Anh, Hà Nội lạnh rồi, họa mi cũng đã nở, lời hứa anh sẽ trở về vào mùa cúc họa mi, anh sẽ mang tặng em những cánh họa mi đầu mùa, chẳng lẽ lại để gió cuốn đi? Em đã từng hạnh phúc biết bao vì nghĩ sẽ có lúc anh vì em mà chọn lựa, vì em mà đắn đo, vì em mà nhung nhớ. Em cũng đã từng hạnh phúc biết bao vì nghĩ dù không thể ở bên em thì anh cũng vẫn nhớ về em, dù không thể yêu em thì anh cũng vẫn dành cho em một góc thật sâu trong tim anh… Em đã từng hi vọng, nhưng rồi thất vọng.
Đã rất lâu rồi, em chẳng còn dám nhắc tới, chỉ bất giác nghĩ ngợi trong vô thức mà thôi. Em những tưởng, xa nhau rồi em sẽ sớm quên đi thôi. Nhưng sao mọi thứ cứ khó khăn, em cứ chạy, chạy mãi nhưng những kỉ niệm bên anh lại vẫn cứ song hành. Em chẳng đủ dũng cảm để một lần nhìn lại, chẳng đủ dũng cảm để chạy đến bên anh, cũng chẳng đủ dũng cảm để nói lời yêu…
Chỉ nói nhớ thôi em cũng chẳng thể thốt nên lời. Chia tay nhau cũng chỉ trong im lặng. Em im lặng, anh cũng lặng im. Em đã những tưởng có thể ở bên anh mãi, những tưởng những gì anh nói đều là thật, những tưởng bản thân có thể dũng cảm mà yêu anh, nhưng thật ê chề quá, khi tình yêu này, riêng mình em biết…
Em đã từng nghĩ, mình lấy gì để có thể ở bên anh đây? Em chẳng có gì ngoài những suy nghĩ vụn vặt, những câu chuyện không đầu không cuối, những chuyến đi dài bất tận. Còn anh đang có tất cả, và trong tất cả đó tuyệt nhiên chẳng có em.
Có phải em cố chấp quá không, bất chấp tất cả để có thể đến bên anh, dù bên anh chỉ là trong thoáng chốc. Bất chấp tất cả để có thể thương anh, dù là thương anh trong khoảnh khắc. Rồi cũng bất chấp trái tim vẫn đang nhói nhói từng ngày để rời xa anh.
Để có thể nói nhớ anh, em cũng phải xin lỗi. Em chỉ muốn nói với anh là “anh à, em nhớ anh, rất nhớ”. Nhưng chẳng dám nói, chỉ im lặng ngày qua ngày, tháng qua tháng, mùa qua mùa…
Hà Nội lạnh rồi, từ khi xa anh bàn tay em cũng chưa một lần ấm lại. Em đã ước mùa đông Hà Nội có anh bên cạnh, em đã ước cúc họa mi nở và anh sẽ đến bên em. Nhưng cuộc đời chẳng ai nói trước được điều gì. Khi em buông tay, cũng là khi anh dừng lại.
Ngày em quyết định sẽ chẳng bao giờ nói lời yêu, sẽ gắn chặt trong tim và quên đi đoạn đường này, em đã một mình xách ba lô lên và bỏ lại tất cả. Em chẳng biết có thể nói cùng ai, và với anh lại càng không. Em đã nói dối, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất em nói dối mọi người, và cả anh… Em đã không đi Chieang mai, em đã sang mảnh đất Campuchia thân thuộc. Em đã một mình đến ngôi đền đó. Thì ra, mỗi người đều có một câu chuyện, mỗi thanh xuân đều có hình bóng một người. Em đã gửi gắm tất cả vào ngôi đền Angcowat, nhưng lạ thật, cứ nghĩ những gì bản thân có thể giữ lại cho đoạn tình cảm này có thể dễ dàng nói ra với đá, với cát, xong rồi sẽ mãi chôn vùi nơi đó, vậy nhưng, bản thân vẫn chẳng thể nào…
Đứng trước chốn linh thiêng đó, em đã nghĩ sẽ là lần cuối nghĩ về anh, là lần cuối để bản thân được nhớ, được yêu anh dù chỉ là trong suy nghĩ, rồi sau đó nhất định phải quên đi. Em đã nghĩ, chỉ cần anh nói nhớ, em sẽ bỏ đi tất cả mà chạy về bên anh. Nhưng anh bận lắm. Anh bận để tiếng yêu còn bỏ ngỏ, lời thương chưa kịp mặn môi đã phai tàn. Em đã chẳng thể nghe tiếng anh, chỉ mình em với câu chuyện của riêng mình. Một chuyến đi thật dài…
Đáp sân bay Nội Bài trong cái lạnh chuyển mùa của tháng 11. Em rùng mình nhận ra bản thân đã thay đổi từ bao giờ. Ở đó, có đôi mắt ai đang chờ đợi ai, vòng tay ai đang chờ đợi ai… chỉ riêng em, tự đi về trong nỗi nhớ.
Sáng nay, Hà Nội lạnh rồi, những cánh cúc họa mi trắng ngần khẽ rung rinh trước gió. Có phải hoa đang cười em, cười vì những lời hứa còn bỏ ngỏ, cười vì sự ngạo nghễ của em, cười nhạo em vì em chẳng dám đối diện với tình cảm của chính mình, chẳng dám chạy đến bên anh dù trong lòng vẫn đang ngập tràn hình bóng ấy…
Lỗi là tại em thật sao? Yêu anh là sai? Em biết em sai, ngay từ đầu đã sai. Dù anh vẫn nói tình yêu không có lỗi thì sai đơn giản vẫn là sai. Gặp anh là sai, nhớ anh là sai, cho bản thân có cơ hội ở bên anh là sai, yêu anh là sai, vậy quyết định quên anh có bao giờ là sai? Em cũng không biết nữa. Có phải vì quá bướng bỉnh, quá ngang ngạnh, quá cố chấp nên mới mãi chẳng đối diện được với tình cảm của mình?
Đã bao lần em tự hỏi, mình có thật sự ổn không? Uhm, em vẫn ổn, em vẫn có thể cười nói, vẫn có thể tự tin, vẫn có thể đùa nghịch, vẫn có thể balo một mình lượn lờ khắp nơi mình thích… nhưng sau tất cả, dù lí trí có cố gắng thế nào thì trong tim vẫn có những khoảng trống không thể khỏa lấp được. Giá như em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như thế, giá như em có thể bỏ đi cái tôi quá lớn của mình, giá như đừng hay dỗi hờn vô cớ, giá như có thể cảm thông với anh nhiều hơn… có chăng anh đã ở lại bên em, phải không anh?
Hà Nội bé là thế sao ta chưa tình vô tình gặp lại nhau? Anh biết không, em thèm hẹn hò với anh, thèm café với anh, thèm được chành chọe với anh rồi khi sai thì đổ hết lỗi lên cho anh chỉ với lí do lãng xẹt là vì anh lớn mà anh chẳng nhường em gì cả, những lúc đó anh chỉ cười hiền nhìn em. Anh biết không, thèm được ôm anh, thèm được hít hà mùi mồ hôi của anh còn vương trên áo, thèm được nhìn thấy khuôn mặt ấy, thèm được sờ vào đôi mắt ấy… Nhưng sau tất cả, chỉ một tấm lưng quay đi của anh em cũng chẳng kịp nhìn, chẳng kịp lưu lại. Em ước mình có thể ích kỷ hơn để giữ anh lại cho riêng em.
Bên anh là những tháng ngày phập phồng trong lo sợ. Sợ rằng bản thân đã sai, bản thân biết sai mà vẫn lao đầu vào, sợ rằng bản thân đang cướp anh từ tay một người khác, một thế giới khác… Em chẳng thể ích kỷ để giữ anh lại cho riêng mình, chẳng thể ích kỷ vì tình yêu của mình để khiến anh phải khó xử, chẳng thể ích kỷ mà nói với cả thế giới ngoài kia anh đã từng là của em…
Em đã từng thầm trách anh vì sao anh im lặng, vì sao anh chưa từng một lần níu giữ em. Rồi em nhận ra một sự thật em chẳng muốn chấp nhận, vì với anh em chưa từng là một sự chọn lựa, cũng chưa bao giờ là sự ưu tiên. Một bến đỗ tạm? Mà cũng chẳng đúng, vì nếu đã từng được là một bến đỗ chắc giờ em đã không phải nuối tiếc như vậy. Em đã từng tự vấn bản thân vì sao mình lại yêu anh, lại có thể dành cho anh nhiều tình cảm đến vậy? Và đến tận bây giờ em vẫn chẳng thể cho bản thân một câu trả lời, đơn giản yêu là yêu, và sai thì vẫn mãi là sai…
Nếu biết trước mỗi người đều có nhân duyên, gặp nhau thêm một lần là bớt đi một lần thì em đã không đòi gặp anh nhiều đến thế, để đến mùa cúc họa mi này ta vẫn có thể bên nhau… Em muốn một mình về lại nơi góc quán đó, em muốn một mình đối diện lại với tất cả những kỉ niệm nơi đó, nhưng em chẳng đủ dũng cảm… Kí ức là một thứ không thể quên, dù muốn dù không vẫn phải mang nó như hành trang suốt cuộc hành trình còn lại.
Hạnh phúc anh nhé. Mùa cúc họa mi này ta lỡ hẹn với nhau….
Mùa cúc họa mi đến khi Hà Nội trở lạnh, khắp góc phố với bầu không khí trở nên xám xịt, vì thế con người cũng thấy uể oải hơn thì với màu trắng tinh khôi của cúc họa mi đả làm bầu không khí trở nên bừng sáng và sôi động trở lại. Hà Nội, bốn mùa xuân hạ thu đông. 12 tháng 365 ngày xoay vần, mỗi thời điểm, thành phố này lại có một nét thu hút riêng khiến bạn chẳng muốn rời chân đi. Chính vì thế mùa đông cũng có sức hút vô cùng lạ khi có một loài hoa bỗng làm bừng sáng khắp cả góc phố – loài hoa với màu trắng tinh khôi mang tên: Cúc họa mi.
Mùa Cúc Họa Mi Cuối Cùng – Tác Giả: Đoàn Hòa
Tháng 12 năm ấy, tôi ôm trong tay bó cúc họa mi với ý định tỏ tình dang dở… Tháng 12 năm nay, tôi vẫn ôm bó cúc họa mi trong tay tặng em. Đây có lẽ là lần cuối cùng tôi tặng em cúc họa mi, bởi vì sẽ chẳng còn tình yêu lặng lẽ nào nữa.
Tháng 12, cúc họa mi về trắng cả con phố, từng xe hoa trắng muốt ngập tràn như gợi cả ngàn nhớ thương trở về…
Tôi chẳng hiểu vì sao mình lại mê mẩn loài hoa nhỏ bé và trắng tinh khôi ấy nữa. Có người nói cúc họa mi tượng trưng cho tình yêu lặng lẽ. Không thơm nồng nàn, cũng chẳng ngọt ngào thế nhưng những bông hoa ấy lại có sức lôi cuốn kỳ lạ.
Tháng 12 năm ấy, tôi cầm trong tay bó cúc họa mi trắng đứng đợi em trước cổng trường. Chúng tôi được coi là thanh mai trúc mã của nhau, lớn lên bên nhau và chẳng giấu giếm nhau điều gì cả. Em hiểu tôi đến mức chỉ cần nhìn gương mặt là đoán được tôi đang nghĩ gì. Còn tôi thì luôn có mặt mỗi lần em vui, buồn hay cần người chở che. Từ ngày bé, tôi đã sẵn sàng liều mình xông vào đánh đấm túi bụi với mấy đứa hay bắt nạt em và tự hứa rằng sẽ luôn bảo vệ, chẳng để ai khiến em phải khóc nữa. Lời hứa trẻ con ấy được tôi thực hiện suốt ngần ấy năm, và giờ đây, tôi mong ước mình được bảo vệ em suốt cả cuộc đời.
Em bước ra, thấy tôi liền vẫy tay vui vẻ chạy lại. Nụ cười đã khiến trái tim tôi xao xuyến suốt cả tuổi thanh xuân. Thế nên tôi nguyện đánh đổi tất cả để giữ lấy nụ cười luôn trên gương mặt ấy. Em ríu rít chuyện trò bên tôi, tay ôm chặt lấy bó hoa cúc họa mi trắng tôi vừa tặng. Tôi đoán là em chẳng biết ý nghĩa của nó đâu, chỉ đơn giản rằng em thích những bông hoa màu trắng luôn rạng rỡ ấy. Tôi mỉm cười đứng cạnh bên chăm chú lắng nghe câu chuyện của em.
Một chàng trai khác xuất hiện, em cười rạng rỡ vẫy tay rồi chạy lại ôm chầm cậu ta. Tôi hốt hoảng, mặt biến sắc nhanh chóng. Em kéo cậu ta đến trước mặt tôi và giới thiệu rằng đó là bạn trai và hai người đang yêu xa bấy lâu.
“Đây là Thiên, người hôm nay em muốn giới thiệu với anh. Cậu ấy là bạn trai em. Anh bất ngờ không? Em đã để dành cho anh bất ngờ này đấy.”
Tôi gượng nụ cười ngượng ngùng, mắt không rời khỏi tay em đang nắm chặt bàn tay kia. Cố giấu đôi bàn tay đang run lên của mình và ngậm ngùi nhìn em ríu rít cười đùa cùng cậu ta. Môi mím chặt cố kiềm chế cảm xúc của mình.
“Em giấu được lâu quá đấy nhé. Chào cậu, tôi là Thành.”
Cậu ta chào tôi, rồi quay sang cười với em, còn em thì luôn vui vẻ bên cạnh.
Gương mặt ấy rạng rỡ đến thế kia…
Nụ cười ấy dịu dàng đến thế kia…
Đôi mắt ấy hạnh phúc đến thế kia…
Thế nhưng khi ở bên tôi chẳng hề thấy được điều đó. Tôi lặng lẽ lùi lại phía sau, lặng lẽ nhìn em hạnh phúc bên cậu ta, lặng lẽ giấu tình yêu phía sau cái danh bạn tri kỷ.
Vài lần tôi cố hỏi em về cậu ta, người đã nhanh tay hơn tôi cướp mất trái tim em. Mỗi lần thế em đều cười và tim tôi đều nhói đau lên một chút. Họ yêu xa, thế nhưng chưa bao giờ ngừng yêu nhau, chưa bao giờ ngừng nhung nhớ.
“Thế nhưng em có sợ rằng xa mặt sẽ cách lòng? Hay khoảng cách sẽ khiến người ta thay đổi? Con người mà, có ai biết trước được điều gì đâu chứ?”
Em chỉ im lặng, nhưng đôi mắt lại kiên nghị vô cùng. Tôi hiểu, bởi vì em tin tưởng vào tình yêu ấy, tin tưởng vào cậu ta và tin tưởng vào chính mình. Tôi lặng lẽ thở dài, cố nuốt những lời muốn nói xuống tận đáy lòng. Tôi sẽ bỏ cuộc và bên cạnh em như trước đây? Hay cố gắng giành lấy em cho riêng mình?
“Em biết rằng rồi ai cũng sẽ thay đổi, nhưng vẫn luôn tin rằng cuộc đời này sẽ tồn tại những điều vĩnh cửu. Nhiều người không tin vào tình yêu chân thành, thế nhưng em tin.”
Em nhìn tôi, mỉm cười.
Em thật khác lạ, chẳng còn là cô bé vô tư luôn chơi những trò của con trai cùng tôi ngày bé. Chẳng còn là người để tôi chở che bảo bọc nữa. Dường như em đã trưởng thành, đã đủ chín chắn để quyết định điều gì tốt nhất cho chính mình.
Tôi lặng lẽ đắm mình trong suy nghĩ riêng. Có lẽ nhiều người sẽ nói rằng tôi nhanh bỏ cuộc quá hay thậm chí tôi chẳng yêu em nhiều như tôi nghĩ. Bởi vì tôi chưa đánh đã bại, chỉ mới một chút khó khăn đã bỏ cuộc. Thế nhưng tình yêu đâu phải là chuyện của một người, nó chỉ thật sự hạnh phúc và trọn vẹn khi nhận được sự đồng nhịp của hai trái tim. Thế nhưng tôi và em đang lạc nhịp và em đã tìm thấy người khiến em hạnh phúc, tôi chẳng thể nào khiến em đau khổ hơn. Tình yêu lại càng không phải là sự tranh giành hay van xin mà có được. Nó sẽ chẳng còn ý nghĩa nếu như chỉ một người cố gắng.
Hai tháng sau, tôi tạm biệt em và thực hiện ước mơ mà tôi còn dang dở. Chuyến đi xuyên Việt mà tôi ao ước.
Tôi đã muốn được cùng em đặt chân đến tất cả mọi nơi trên đất nước này, muốn được cùng em thức dậy đón bình minh ở biển và lặng lẽ bên nhau ngắm ánh hoàng hôn cuối ngày.
Tôi đã muốn được cùng em ngắm đồi hoa dã quỳ vàng rực của Đà Lạt, muốn được cùng em nắm tay nhau đi dạo ở xứ sở tình yêu ấy.
Tôi đã muốn cùng em mở một quán cà phê nhỏ, cùng nhau trải qua những tháng ngày thật tuyệt vời và hạnh phúc.
Nhưng có lẽ giấc mơ đó tôi sẽ thực hiện, hoặc một mình, hoặc một ai khác.
Tôi ôm vai em:
“Nếu cưới phải báo trước với anh hai tháng để anh về kịp nhé. Và nếu cậu ta có bắt nạt em, hãy nói anh ngay, anh còn lời hứa sẽ bảo vệ em đấy!”
Cậu ta cười hớn hở và không quên nhắn rằng sẽ chẳng bao giờ để em phải buồn.
… Tôi loay hoay phía sau quầy bar với những chiếc cốc vừa được chuyển về. Chẳng biết xếp đâu cho hết nữa khi mà đó đều là những chiếc cốc mà tôi yêu thích và phải nhờ người mua từ Hà Nội chuyển vào.
Điện thoại báo có thư mới:
“Em giận rồi đấy, bao giờ thì anh mới định trở về?
Em đã định là sẽ không liên lạc với anh nữa đấy nhé. Anh chẳng chịu trả lời thư, chẳng nghe điện thoại của em, lời hứa khi xưa anh có còn nhớ nữa không đây?
Anh đã từng hỏi em rằng có sợ yêu xa không khi mà thời gian và khoảng cách luôn là những thứ thật sự khắc nghiệt và điều đáng sợ nhất đối với tình yêu. Thế nhưng em nói rằng em tin vào tình yêu, và em đã đúng anh ạ.
Anh sẽ về dự đám cưới em như đã hứa chứ?”
Tôi mỉm cười. Tôi của ngày xưa đã quyết định đúng rồi. Tôi đã để em bên người khiến em bình yên.
Tháng 12 năm ấy, tôi ôm trong tay bó cúc họa mi với ý định tỏ tình dang dở…
Tháng 12 năm nay, tôi vẫn ôm bó cúc họa mi trong tay tặng em. Đây có lẽ là lần cuối cùng tôi tặng em cúc họa mi, bởi vì sẽ chẳng còn tình yêu lặng lẽ nào nữa.
Đón tôi là em và cậu ta. Em vẫy tay loạn xạ khi nhìn thấy tôi. Em vẫn rạng rỡ như ngày xưa, vẫn vui vẻ và gương mặt tràn ngập hạnh phúc. Nhưng em chẳng còn khiến tôi bồi hồi xao xuyến như ngày xưa. Tôi tự mỉm cười với suy nghĩ của chính mình.
Đà Lạt ngày trở lại vẫn se se lạnh. Tôi có chút nhớ quán café nhỏ của minh. “Cúc họa mi” – cái tên tôi dành riêng cho nơi trú ngụ tâm hồn mình. Chẳng phải lưu luyến hay nuối tiếc, chỉ là một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời.
“A, anh trở lại rồi. Em ghé qua bao nhiêu lần mà không thấy quán mở cửa. Nhớ cúc họa mi ghê.”
“Chào em. Cúc họa mi lại nở rồi đây!”
Vừa nói, tôi vừa nhìn cô bé khách quen và tay thì không ngừng cắm bó hoa cúc họa mi vào lọ và đặt trên bàn.
“Em biết cúc họa mi có ý nghĩa gì đấy. Là tình yêu lặng lẽ đúng không?”
Cô bé vẫn không rời mắt khỏi lọ hoa, tay mân mê nhẹ nhàng từng cánh hoa trắng muốt và mỏng manh như sợ làm rơi rụng điều gì đó.
Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên:
“Em biết ư? Anh cứ tưởng sẽ không ai phát hiện ra ý nghĩa của nó ấy chứ?”
“Em biết mà… Em cũng rất thích hoa cúc họa mi. Thật tiếc là chỉ Hà Nội mới có. Thế nên em mới mong ngày anh trở lại lắm đấy.”
Tôi cười… Ở một nơi xa lạ như thế này, đã có người hiểu cúc họa mi…
Mùa Cúc Họa Mi Này Lòng Em Đã Bình Yên – Tác Giả: Nguyễn Công Tậu
Cái gì là của mình thì sẽ mãi mãi thuộc về mình, còn cái gì đã không là của mình thì có cố gắng đến mấy cũng không thể thuộc về mình được. Trong cuộc sống có thứ cần nắm giữ nhưng cũng có thứ nên buông bỏ. Nắm mãi một nắm tuyết trong tay chỉ làm bạn bị cảm lạnh mà thôi.
Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình? Đó là câu chuyện về tình yêu đơn phương của một anh chàng, vì muốn chạy trốn trái tim mình nên đã sang tận đất Nhật xa xôi và quyết tâm trồng những luống cúc họa mi trắng muốt. Điều kỳ diều đã xảy ra khi những cánh hoa đã bung nở giữa miền đất lạnh giá, cũng như hoa nở trong những trái tim thổn thức yêu thương. Bạn còn nhớ cô bé Yumi, người em gái đã làm chất xúc tác cho chàng trai tên Nam tìm về với tình yêu của mình? Ba năm trôi qua, cô bé ngày nào đã trở thành một cô gái rất duyên dáng rồi.
Cách đây gần một năm, Blog Radio 496 đã lên trang và sau một năm, chúng ta sẽ cùng trở lại mảnh đất Osaka để lắng nghe câu chuyện về cô bé Yumi. Những bí mật phía sau cuộc tình mà chúng ta chưa từng được biết. Mời bạn lắng nghe:
Tôi cũng không ngờ rằng mình lại thay đổi nhiều đến thế, không còn là con bé Yumi hồn nhiên, tinh nghịch như ngày nào. Tôi trầm tính hơn, hay im lặng và ngồi một mình trầm tư nghĩ về một điều gì đó tôi cũng không biết rõ.
Anh đã rời xa mảnh đất Osaka trở về Việt Nam, bởi lẽ đó là quê hương, là nơi người thân anh ở. Có nhiều thứ khiến anh trở về, cho dù tôi có níu kéo cũng không thể nào làm được, huống hồ tôi chưa hề níu kéo. Nhưng tôi lại hối hận, tại sao lúc đó tôi không thử níu kéo anh một lần, cho dù là thất bại nhưng có lẽ tôi cũng sẽ thấy thoải mái hơn, không phải ngồi đây mà dằn vặt như bây giờ. Có người đã từng nói với tôi “Hối hận vì những điều đã làm rồi cũng sẽ qua, còn hối hận về những điều chưa làm sẽ theo ta đến suốt cả cuộc đời”, và hình như điều đó đang nghiệm đúng với tôi.
Thật sự cất giấu mãi một thứ trong lòng là vô cùng khó chịu, lại còn giữ nó lâu như thế. Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu cái cảm giác của anh suốt ba năm ở đây, nhưng rồi ai sẽ là người hiểu cho cảm giác của tôi lúc này? Tôi thấy trong lòng chua xót, tôi lại giẫm theo vết xe đổ của anh, lại bước trên con đường đầy gai nhọn do chính mình dải ra để rồi tự làm đau chính mình như anh. Hình như định mệnh đã sắp đặt số phận của tôi gắn liền với số phận của anh như thế và tôi mãi là người bước sau cuộc đời của anh. Tôi là người đã kéo anh ra khỏi con đường đau khổ đó, còn ai sẽ kéo tôi ra khỏi con đường đau khổ của mình?
Con người thật là lạ, chỉ có mỗi con tim và lí trí mà chẳng bao giờ bảo được nhau cả, cứ mãi đấu tranh và dằn vặt nhau. Lúc lí trí thắng thế, quyết định hi sinh vì một nghĩa cử cao đẹp, hi sinh vì người mình yêu đâu có nghĩ rằng sẽ có lúc con tim quặn đau đến thế. Lúc con tim trỗi dậy lại trách móc lí trí khi đó sao quá dại khờ, sao mà ngu ngốc để giờ đây kẻ chịu đau khổ là chính bản thân mình. Tôi chính là đang ở trong trạng thái như thế.
Giờ đây tôi đang trách móc chính mình, đang để con tim nổi loại mà thét gào, mà dằn vặt. Có lẽ tôi đang hối hận vì ngày xưa đã giúp anh trở về với người mình thương và hối hận vì đã giống anh chôn chặt thứ tình cảm này. Nhưng biết làm sao được, nhớ thì cứ nhớ, thương thì cứ thương thôi, tất cả giờ đã là quá khứ.
Tôi ngồi một mình trong phòng, lặng nhìn bó cúc họa mi khô đặt trong tủ kính. Đây là những bông cúc họa mi do chính tay anh trồng. Ngày anh trở về chỉ mang theo một bó nhỏ, còn đâu đều để lại hết cho tôi và cũng để lại cho tôi bấy nhiêu thương nhớ. Những bông cúc họa mi mỏng manh, trắng muốt dặt dìu khoe sắc trong cái nắng vàng đầu đông Nhật Bản. Những bông cúc li ti, giản dị nhưng tôi lại yêu nó tự bao giờ.
Gió nhẹ làm những cánh hoa rung động như những rung động trong lòng tôi, nhưng chỉ mình tôi biết và có chăng là những bông hoa kia biết nữa. Tôi đem chúng sấy khô, bọc trong túi bóng kính và cất giữ cẩn thận. Tôi nâng niu và bảo quản chúng như một thứ quý giá nhất của mình, thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm nhìn một chút cho vơi bớt nỗi nhớ anh.
Đã có những lần tôi định vứt bỏ chúng đi nhưng rồi không làm được. Đó là những lần lí trí vùng lên, cố đè nén cái cảm xúc trong con tim nhưng cuối cùng kẻ giành chiến thắng vẫn là con tim.
Giá như ngày xưa anh không cố gắng trồng thứ hoa này ở đây, giá như ngày xưa tôi chẳng để ý mà quan tâm tới một kẻ lãnh đạm như anh, tới câu chuyện của anh và giá như ngày xưa tôi chẳng giữ lại bó hoa này thì giờ đây mọi chuyện có lẽ đã khác. Nhưng giá như vẫn chỉ là giá như, vẫn chỉ là cái lí do để tôi và anh cố gắng giải thích cho những việc mình làm. Như ai đó đã từng nói “Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình”. Phải rồi, là vì còn thương, vì anh còn thương chị ấy và vì tôi còn thương anh.
Năm năm trước, tôi gặp anh.
Tôi là con gái một ông chủ nông trại nhỏ ở Osaka. Cứ vài năm một lần, nông trại của ba tôi lại đón một đoàn lao động nhập cư mới, đa số đều là từ Việt Nam sang. Trong số đó có một người có phần đặc biệt làm tôi chú ý. Đó là một chàng trai còn khá trẻ, dáng cao gầy, có đôi mắt sâu và buồn rười rượi. Anh ta có vẻ lãnh đạm, ít nói nhưng luôn giữ một thái độ lịch sự và lễ phép. Có cái gì đó bất cần, không quan tâm đến những thứ xung quanh nhưng lại luôn làm việc rất chăm chỉ và hiệu quả. Cũng hay giúp đỡ mọi người và được mọi người quý mến.
Có điều tôi chưa bao giờ thấy anh ta cười một nụ cười thực sự vui vẻ cả. Hình như là có một cái gì đó đang đè nén trong lòng anh ta mà không thể nói cho một người nào biết. Chiều chiều, mỗi khi hết giờ làm việc, anh ta lại ngồi một mình nhìn những ngọn níu ở phía xa, cứ trầm tư như thế. Đôi lúc tôi thấy anh ta ngây ngốc nhìn hoài vào một bức ảnh một người con gái đang đứng cuời thật tươi bên những bông hoa trắng muốt. Một sự hiếu kì dấy lên trong lòng tôi:
– Là người yêu của anh hả?
– À… Không. Là bạn của tôi thôi.
– Còn không phải. Em thấy anh nhìn bức ảnh này đắm đuối đến thế, chắc chắn không phải chỉ là bạn bình thường rồi.
– Là bạn của tôi thật mà. Cô không tin cũng đành chịu.
– Nói cho em nghe đi, em hứa sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai đâu.
– Không có gì mà. Thôi cũng muộn rồi, tôi xin phép. Chào cô.
Chẳng để cho tôi kịp phản ứng lại, anh ta cất bức ảnh vào túi áo rồi đứng dậy đi về phòng bỏ lại tôi một mình với vẻ mặt có đôi chút sững sờ.
Anh đã bước vào cuộc đời của tôi như thế.
Những con người lạnh lùng vẫn luôn có một sức hút kì lạ.
Mùa thu năm đó là lần thứ ba anh gặp ba tôi. Vẫn yêu cầu ấy, vẫn vẻ mặt ấy, cương quyết và kiên nghị. Tôi cũng không biết anh trồng thứ ấy để làm gì mà ba năm nay, năm nào anh cũng muốn làm cho bằng được. Hai năm trước anh thất bại, chúng chẳng thể sống nổi đến ngày nở hoa cho dù anh đã chăm sóc chúng vô cùng cẩn thận. Có lẽ là do khí hậu ở Nhật Bản không phù hợp nên những cái cây đó cứ lớn được nửa chừng rồi lại héo úa và chết đi. Anh buồn rầu, cứ ngồi hàng giờ mà đờ đẫn nhìn chúng, đôi mắt sâu hun hút như tự trách mình. Nhưng rồi năm sau anh lại gieo hạt, gieo thêm cả những hi vọng cho anh.
Thấy anh như vậy lòng tôi cũng nhói lên. Từ sâu thẳm trong tim mình tôi muốn biết lí do và làm anh vui trở lại. Từ lúc nào tôi đã lo lắng cho anh nhiều như thế. Tôi biết anh thích mùa thu, đã đôi lần anh kể cho tôi nghe về mùa thu Hà Nội, quê hương anh. Có lá vàng rơi, có hương hoa sữa, có cốm làng Vòng và cả những chiều lang thang phố cổ. Tuy vẫn là vẻ mặt trầm buồn nhưng đó là những lúc hiếm hoi tôi thấy mắt anh sáng hơn, nụ cười tự nhiên hơn.
Thu Osaka cũng rất đẹp, thu Hà Nội có lá vàng rơi thì thu Osaka ngập tràn phong đỏ. Muốn anh vui hơn, tôi dẫn anh đi thăm Osaka, du ngoạn và thăm thú những thắng cảnh nơi đây. Chỉ còn vài tháng nữa anh sẽ trở về Việt Nam, tôi sẽ chẳng còn được ríu rít bên anh mà làm phiền anh nữa, chẳng còn được lặng yên mà đứng nhìn anh ngồi ngắm đất trời, chẳng còn thấy đôi mắt sâu buồn thăm thẳm của anh. Tôi muốn được ở bên anh nhiều hơn.
Có chút bối rối nhưng tôi vẫn cố tỏ ra thật tự nhiên khi đi cạnh anh, không để anh nhận ra một chút thay đổi nào trong lòng tôi cả. Thế rồi anh kể cho tôi nghe về câu chuyện của anh, về người con gái trong bức ảnh anh vẫn thường hay ngắm nhìn và cả loài hoa anh đang cố gắng trồng kia nữa. Tôi thẫn thờ. Thì ra vẻ lãnh đạm suốt 3 năm qua của anh là vì người con gái ấy. Anh sang đây là để chạy trốn tình yêu đơn phương của mình. Nhưng càng trốn anh lại càng thương người ta hơn và cố chấp hơn. Anh bỏ bao tâm huyết để trồng bằng được loài hoa ấy cũng vì lời hứa với chị. Anh còn yêu chị ấy rất nhiều. Bao nhiêu điều trong lòng tôi định nói ra lại đành chôn chặt lại.
Đông năm nay đến sớm, chưa sang tháng 12 mà tuyết đã rơi trắng cả một vùng. Nông trại của ba tôi cũng phủ đầy tuyết trắng. Tuyết rơi khiến cho nhiều người thích thú, nhất là lũ trẻ bởi vì chúng được tha hồ mà nô đùa trên tuyết. Chạy nhảy trên những con đường trắng xóa, đắp những người tuyết khổng lồ hay ném nhau bằng những quả cầu tuyết. Những đôi lứa yêu nhau thì trao nhau những cái ôm hôn nồng ấm, nắm tay nhau đi dạo trong các công viên. Còn tôi lại chẳng muốn chút nào, mùa đông thường dành cho những cặp đôi chứ có bao giờ dành cho những kẻ cô đơn như tôi. Hơn nữa tuyết rơi còn làm cho những luống hoa của tôi chết hết. Đó là những luống cúc họa mi tôi trồng. Sau khi anh về, tôi đã nhờ người quen chuyển hạt giống từ Việt Nam sang, và tôi trồng nó, cũng giống như anh. Tôi đã yêu loài hoa này mất rồi.
Tôi bất lực nhìn những luống cúc họa mi đang khô khốc vì lạnh. Chúng yếu đuối quá chẳng chống trọi được với cái lạnh giá nơi đây, từng cây, từng cây cứ héo dần rồi chết như những hi vọng trong lòng tôi đang tắt dần. Tôi lại nhớ đến anh, nhớ đến những ngày anh tỉ mỉ chăm sóc cho những cây cúc họa mi 3 năm về trước. Nhìn cách anh chăm sóc chúng tôi biết tình yêu anh dành cho chị lớn đến nhường nào. Chúng lớn dần lên và ánh mắt của anh sáng ngời khi thấy những thay đổi đó, còn tôi chỉ biết từ xa đứng nhìn. Và rồi lí trí đã hối thúc tôi vun vén cho anh.
Tôi lén chụp những bức ảnh của anh rồi gửi vào mail cho chị. Tôi hi vọng chị sẽ nhận ra tình cảm anh dành cho mình nhưng cũng hi vọng chị đã quên anh nên chỉ chụp những bức ảnh từ phía sau. Tôi mâu thuẫn, có một sự đấu tranh mãnh liệt giữa lí trí và con tim. Nó thực sự làm tôi khó chịu. Nhưng rồi lí trí đã thắng. Tôi nhận ra tôi với anh sẽ không thể đi được đến đâu cả. Hơn nữa người anh yêu là chị ấy chứ không phải tôi, chỉ là tôi đơn phương anh mà thôi.
Ngày cuối cùng anh ở Osaka, những bông cúc họa mi đã bung mình rực rỡ. Màu hoa trắng muốt lẫn trong đám lá xanh, loài hoa giản dị nhưng đẹp đến vô cùng. Anh hạnh phúc ngắm nhìn những bông hoa ấy. Cuối cùng anh cũng thành công. Nụ cười của anh đã vui tươi và rạng rỡ hẳn lên, chẳng còn nét trầm buồn như trước nữa. Tôi đứng từ xa, run run chụp lại khoảnh khắc ấy. Đó là email cuối cùng tôi gửi cho chị và cũng là bức ảnh cuối cùng tôi giữ lại cho tôi. Tôi bước đến bên anh, lấy tay vuốt nhẹ những bông cúc họa mi để giấu đi những cảm xúc của mình:
– Họa mi nở rồi, đẹp quá. Nhưng ngày mai anh cũng trở về Việt Nam rồi, sẽ không quay về đây nữa.
– Ngốc ạ, anh phải về. Việt Nam mới là quê hương của anh, nơi đó có gia đình, có người thân và cả bạn bè của anh nữa, làm sao anh ở đây mãi được.
– Rồi anh sẽ quên em?
– Làm sao anh quên được em chứ.
Tôi gục đầu vào ngực anh, nước mắt bất giác lăn dài. Đến cuối cùng tôi vẫn không thể nói ra câu nói ấy. “Em yêu anh”, tôi đã quyết định chôn chặt nó ở trong lòng.
Anh trở về Việt Nam, vài ngày sau đó có mail lại cho tôi, cả chị nữa. Tôi biết hai người đã trở lại bên nhau, hạnh phúc. Anh chị cám ơn tôi, cám ơn vì những gì tôi đã làm cho anh chị, cám ơn vì đã giúp anh chị trở về bên nhau và không quên chúc tôi sẽ tìm được một người thật tốt chăm sóc cho mình. Tôi khẽ cười nhưng những giọt nước mắt lại rơi, phải cố kìm lòng để không nấc lên thành tiếng.
Rồi thời gian trôi, tôi như hóa thân thành anh những ngày đầu đến Nhật Bản, lãnh đạm, lạnh lùng và ít nói, hay trầm tư ngồi một mình nhìn về phía trời xa. Thu đến cũng gieo thứ hạt giống đó, đã là năm thứ 3.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi, những cơn gió thét gào đến lạnh buốt. Tôi vẫn đứng tần ngần nhìn những luống hoa đã héo úa. Ở Việt Nam mùa này họa mi đang nở rộ. Một màu trắng muốt bạt ngàn khắp cả cánh đồng rộng lớn. Hôm trước anh có gửi cho tôi vài bức ảnh, là anh và chị đang tươi cười bên luống cúc họa mi. Anh lịch lãm trong bộ vest cưới còn chị xinh đẹp trong chiếc váy cô dâu. Anh bảo hai người đang chuẩn bị đám cưới. Sau 3 năm chính thức yêu nhau, anh chị đã quyết định về chung một nhà. Anh báo tin vui cho tôi và chúc tôi sớm tìm được hạnh phúc. Suốt 3 năm qua, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau, kể cho nhau nghe về cuộc sống của mình, thi thoảng anh vẫn kể về chị và tình yêu của hai người. Tôi buồn nhưng chưa bao giờ tôi thấy tim mình nghẹn lại như thế. Nước mắt lại rơi.
Một chiếc áo khoác đặt lên vai tôi. Là ba:
– Con… vẫn còn nhớ đến cậu ta?
– ….
Tôi khẽ cúi đầu lặng im không trả lời.
– Đã 3 năm rồi đấy, đến tuyết cũng tan chảy đến 3 lần rồi. Con cứ mãi như thế ba buồn lắm.
– Con… con… xin lỗi ba.
– Con không có lỗi, cũng không ai có lỗi cả. Nhưng phải mạnh mẽ lên con gái ạ. Đừng tự làm khổ mình. Cái gì là của mình thì sẽ mãi mãi thuộc về mình, còn cái gì đã không là của mình thì con có cố gắng đến mấy cũng không thể thuộc về mình được. Trong cuộc sống có thứ cần nắm giữ nhưng cũng có thứ nên buông bỏ. Nắm mãi một nắm tuyết trong tay chỉ làm con bị cảm lạnh mà thôi.
– Nhưng… con…
– 3 năm là quá đủ rồi, hãy trở lại là Yumi vui vẻ, đáng yêu của ba ngày nào nhé, vì ba và cũng là vì con. Con còn trẻ, phải nhìn về tương lai, đừng mãi vương vấn một quá khứ không thuộc về mình. Cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy con như thế này đâu.
Tôi ôm chầm lấy ba, hai hàng nước mắt lăn dài. Tôi nhận ra ba đã già đi quá nhiều, có lẽ là do lo lắng cho tôi. Tôi bất hiếu quá, suốt 3 năm qua chỉ biết ôm trong lòng một thứ tình yêu vọng tưởng mà không để ý đến ba. Ba nói đúng, 3 năm là quá đủ rồi. Tôi không mãi sa lầy vào vết xe đổ của anh trước kia nữa. Và tôi biết chắc chắn anh cũng không muốn thấy tôi vì anh mà như vậy. Tôi phải quên thôi, phải tìm cho mình những niềm vui mới, tìm cho mình một hạnh phúc mới. Tương lai của tôi là ở Nhật Bản này, không phải là ở Việt Nam của anh. Tôi phải mạnh mẽ, mạnh mẽ để buông bỏ những gì đã đè nặng trong lòng tôi suốt 3 năm qua.Tôi sẽ làm được.
– Con biết rồi. Con xin lỗi ba. Cho con yếu đuối nốt hôm nay thôi, từ mai con sẽ mạnh mẽ, con sẽ buông bỏ, sẽ trở lại là con bé Yumi vui vẻ như ngày nào, ba nhé.
Ba khẽ nở một nụ cười, ôm tôi vào lòng, vòng tay ấm áp che chở cho tôi.
Ngày hôm sau, tuy trời vẫn còn rét nhưng tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng chan hòa rọi khắp Osaka. Tôi đứng bên bờ biển, nhìn bó cúc họa mi khô dập dềnh trước sóng. Cơn gió thoáng qua thổi tung mái tóc của tôi. Tôi thấy lòng mình bình yên và nhẹ bẫng.
Hà Nội, Ta Có Hẹn Với Cúc Họa Mi – Tác Giả: Phạm Minh
Khi những cơn gió lạnh đầu mùa xuất hiện cũng là thời điểm hoa cúc họa mi nở, đánh dấu một mùa đông nữa lại đến với thủ đô Hà Nội.
Hà Nội 12 mùa hoa, mỗi loài hoa đều được xem như là đặc trưng riêng của mùa ấy, và mỗi mùa đều có một vẻ đẹp riêng không thể lẫn, là những mảnh ghép không thể thiếu trong bức tranh về Hà Nội. Nhưng với nhiều người, mùa cúc họa mi vẫn là một nét gì đó vô cùng đặc biệt tạo nên một Hà Nội rất đỗi bình dị, nhìn thấy những đóa hoa trắng ngần li ti ấy là đã ngỡ như chạm tay vào mùa thu…
Vào những ngày đầu đông khi hoa cúc họa mi bắt đầu nở rộ bạn sẽ không khỏi choáng ngợp và thích thú khi được đứng giữa vườn hoa bạt ngàn một màu trắng tinh khiết…
Loài hoa được nhiều người yêu thích bởi sự tinh khiết và mỏng manh vỗn có của nó.
Những bông hoa cúc họa mi trắng muốt, mỏng manh, dễ nở nhưng cũng chóng tàn khiến người chơi hoa vương vấn, quyến luyến lắm.
Và khi nhắc đến loài hoa này người ta thường nói rằng cúc họa mi chính là biểu tượng cho một tình yêu thầm lặng.
Sở dĩ, ý nghĩa của hoa cúc họa mi là tình yêu thầm lặng bởi cúc họa mi có màu trắng tinh khiết giống như tình yêu chân thành không màu mè hoa mĩ, chân thành, giản dị luôn mong người mình yêu thương được hạnh phúc.
Không chỉ vậy, ý nghĩa của hoa cúc họa mi còn là vẻ đẹp tinh khôi, ngây thơ trong trắng, là biểu tượng của tình yêu nồng nhiệt và chân thành.
Mùa cúc họa mi thường ngắn nên người Hà Nội rất háo hức mỗi khi thấy hoa
Hà Nội mùa nào cũng đẹp, tháng nào cũng có loại hoa đặc trưng. Ấy thế mà người ta vẫn si mê chút khác lạ của những bông cúc họa mi ngập tràn trên phố, dịu dàng đến và đi như chút nắng ấm vội vàng cuối cùng trong năm. Và dù có khô khan đến đâu, người ta cũng chẳng thể phủ nhận những ngày có cúc họa mi, Hà Nội đẹp đến ngỡ ngàng.
- Thơ về cúc họa mi bình dị
- Ảnh hoa cúc họa mi đẹp
- STT hay về các loài hoa dại
- Status hoa anh đào ý nghĩa
- Status hoa tam giác mạch
Vừa rồi là những dòng status cúc họa mi và những tản mạn hay về loài hoa trắng tinh khôi này. Hi vọng bạn sẽ có một mùa hoa thật đẹp và ý nghĩa, hơn nữa là hạnh phúc bên người thương, và chúc cho những ai cô đơn tìm được nữa kia của mình vào mùa đông năm nay. Hàng ngày, vẫn có nhiều status hay về tình yêu, cuộc sống được sưu tầm và đăng tải trên danh mục status của ChieuTa.Com. Hãy thường xuyên ghé thăm để đọc những bài viết mới nhất, chúc các bạn có một ngày vui vẻ.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết STT Cúc Họa Mi, 42+ Status & Tản Mạn Cúc Họa Mi Khi Gió Đông Về Tại Danh Mục Status Hay Về Hoa của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- Status Mùa Đông & 120 STT Tình Yêu Hay Về Mùa Đông Buồn
- 95+ Câu Nói Hay Về Mùa Đông Buồn Chán, Cô Đơn, & Lạnh Lẽo
- STT Tháng 12, Status Xin Chào & Viết Về Tháng 12 Mùa Đông
- STT Gió Mùa Về, 57 Status Gió Lạnh Đầu Mùa Rét & Tâm Trạng
- STT Tháng 11, Status Xin Chào Tháng Mười Một Mùa Nhớ, Đầu Đông
- STT Về Hoa Anh Đào, Quotes & Những Câu Status Hay Về Hoa Anh Đào
- 80 STT Hoa Hướng Dương Vươn Mình Tỏa Sáng, Gần Gũi & Sâu Sắc
- STT Hoa Dã Quỳ, Status Mùa Hoa Dã Quỳ & Cảm Nhận Về Hoa Dã Quỳ
Kiều Bình says
RSTT Cúc Họa Mi, 35+ Status Hay Về Cúc Họa Mi Về Khi Gió Đông Sang và rất nhiều tác phẩm hay trên quý bản trang. Tôi xin phép được đọc trên kênh youtube của mình để chia sẻ với bè bạn gần xa?
Nguyễn Văn Hiệp says
Hi bạn Kiều Bình,
Rất vui khi bạn chuyển văn bản của ChieuTa.Com thành Audio, bạn nhớ để nguồn blog nhé.
Cám ơn bạn.
Lan rừng Kiều Bình says
Xim cảm tạ! Tôi xin nhớ!