Bài thơ Rượt Trăng (Hàn Mặc Tử), tác giả viết về rượt ánh trăng. Đầu thơ là hình ảnh đuổi theo trăng, trăng thì bay la ta đây gặp được nàng, cùng nhau vào rưng hoang lấy lá trắng làm chiếu gối đầu trên khối sao băng. Tác giả thả hồn vào ảnh trăng soi chuyện bằng hơi thở, là người của ước mơ là không xác thịt chỉ là linh hồn đang mộng.
Rượt Trăng (Hàn Mặc Tử)
Ha ha! Ta đuổi theo trăng
Ta đuổi theo trăng
Trăng bay lả tả trên cành vàng
Tới đây là nơi tôi được gặp nàng
Rủ rê, rủ rê hai đứa tôi vào rừng hoang
Tôi lượm lá trắng làm chiếu trải
Chúng tôi kê đầu trên khối sao băng
Chúng tôi soi chuyện bằng hơi thở
Dần dần hao cỏ biến ra thơ
Chúng tôi lại là người của ước mơ
Không xác thịt chỉ là linh hồn đang mộng
Chao ôi! Chúng tôi rú lên vì kinh động
Vì trăng ghen, trăng ngã, trăng rụng xuống mình hai tôi.
Hoảng lên nhưng lại cả cười
Tôi toan níu áo nàng thời theo trăng
Hô hô! Ta đuổi theo trăng! Ta đuổi theo trăng!
Trăng! Trăng! Trăng! Trăng!
Thả nàng ra, thôi thả nàng ra
Hãy buông nàng xuống cho ta ẵm bồng
Đố trăng trăng chạy đàng trời
Tôi rú một tiếng trăng rơi tức thì ….
Nội dung rất hay về ảnh chàng trai tiếp tục đuổi theo nàng trăng, và lời khẳng định “Tôi rú một tiếng trăng rơi tức thì”. Bạn cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Rượt Trăng” (Hàn Mặc Tử – Nguyễn Trọng Trí) Của Tác Giả Hàn Mặc Tử Thuộc Tập Đau Thương (Thơ Điên 1937) » Phần 3: Máu Cuồng & Hồn Điên Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận