Mùa Phượng Vĩ (Thái Xuân)
Mùa Phượng Vĩ, sân trường im lặng quá
Tiếng Ve kêu vội vã gọi nhau về;
Với nỗi niềm, man mác thấy buồn ghê
Dòng lưu bút nguyện thề trao kỷ niệm.
Hết năm học, giờ đây thời khắc điểm
Thời gian trôi, thấm thoát đã tan trường;
Dạ bồi hồi, đứng lặng đợi người thương
Hoa Phượng Vĩ níu chân lòng ngơ ngẩn.
Như một thuở, Phượng buồn vương bụi phấn
Chiếc khăn tay trao tặng trong vội vàng;
Những cánh hoa, ép sách đợi người sang
Ôi tuổi ngọc giờ đang nhòa nước mắt.
Kỷ vật tím, ngập ngừng thề son sắt
Buồn mênh mang xa cách trải nỗi lòng;
Ngày tan trường, người có nhớ gì không?
Rồi lặng lẽ Phượng hồng khơi lưu luyến.
Sân Trường vắng, để hồn ai xao xuyến
Phút chia tay bỗng thấy nghẹn dâng trào;
Sợi tơ hồng, muốn nhắn gửi lời trao
Lòng bâng khuâng biết bao giờ gặp lại.
Mùa Phượng vĩ, đến rồi xa nhau mãi
Tuổi ngây thơ trong sáng bởi tim hồng;
Những tâm hồn, sẽ tỏa sáng hừng đông
Cùng bước tiếp trên đường đời vững trắc.
02/06/2023
Bài thơ “Mùa Phượng Vĩ” trong nhiều tác phẩm thơ ca, tập thơ của Nguyễn Xuân Thái. Thuộc danh mục thơ Thái Xuân một trong những Nhà Thơ Việt Nam Hiện Đại Và Nổi Bật. Hãy cùng đọc và thưởng thức nhiều tác phẩm thơ ca khác, có rất nhiều bài thơ hay đang chờ các bạn!
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Mùa Phượng Vĩ” (Thái Xuân – Nguyễn Xuân Thái) Của Tác Giả Nguyễn Xuân Thái Thuộc Danh Mục Thơ Thái Xuân Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận