Bài thơ Mưa Phóng Xạ Mỹ (Xuân Diệu), tác giả viết về tội ác phóng xạ của Mỹ. Trong từng đoạn thơ, tác giả nhắc đến từng cái chết bi thương của những đứa trẻ còn chưa lọt lòng, con chưa bước chân đã cụt đường, con không được vui chơi để mẹ vui, mẹ đầy sữa nhưng con không bú nữa… Bài thơ là những lời tố cáo lên tội ác của chất phóng xạ Mỹ lúc bấy giờ.
Mưa Phóng Xạ Mỹ (Xuân Diệu)
Nhớ đến Ngày thiếu nhi quốc tế 1-6
Bà mẹ trong làng dừa Nam Dương
Nhìn con mới đẻ chết bi thương.
Sao con của mẹ hơn vàng ngọc
Chưa bước chân son, đã cụt đường?
Bà mẹ Ấn Độ ngực đầy sữa
Con nhả vú ra, không bú nữa.
Chưa được nuôi con, con chết rồi!
Tại trời, tại đất, hay tại người?
Bà mẹ ở miền Nam Việt Nam
Thương con thai nghén giữa hờn căm;
Đợi ngày thấy mặt trên tay bế,
Con bỗng trong thai chết giữa mầm!
Mẹ người Nam Mỹ, mẹ Phi châu
Như mẹ bao la khắp địa cầu
Khóc gọi đứa con đang trứng nước
Vội vàng con bỏ mẹ đi đâu.
– Con có đi đâu, mẹ, mẹ ơi!
Con trong bụng mẹ muốn chào đời,
Con đeo vú mẹ còn ham sữa,
Muốn sống, chơi, đùa, để mẹ vui!
Hỡi mẹ thương yêu, mẹ héo hon,
Chớ nhìn thảm xót một mình con,
Nhìn xa ba triệu em măng sữa
Hơi thở kim tiền mới giết chôn!
Đám mây phóng xạ, mưa oan nghiệt
Những mẹ đau thương, hãy ngước nhìn!
Qua rào dậu, vượt trên làng nước,
Nhìn ra thù: giặc Mỹ là tên!
11-5-1962
Cuối đoạn thơ là lời lẽ vạch trần tội ác của Mỹ khu sử thử vũ khí hạt nhân trên Thái Bình Dương. Bạn có cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn dưới đây nhé.
Ngày 25-4-1962, Mỹ lại thử bom hạt nhân trên Thái Bình Dương. Mưa phóng xạ sẽ tràn về phương Nam đến Nam Dương. Ấn Độ, Việt Nam, châu Phi, Nam Mỹ… rồi nó sẽ quay lại các vùng phía Bắc địa cầu. Nhà khoa học Pôlinh nói: ngay sau đợt phóng xạ này, sẽ có 286.000 trẻ con mắc bệnh nguy hiểm và độ ba triệu trẻ con trong thai mẹ và mới đẻ – sẽ chết! (Tin các báo).
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Mưa Phóng Xạ Mỹ” (Xuân Diệu – Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Trong Tập Mũi Cà Mau (1962) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận