Bài thơ Mê Quần Chúng (Xuân Diệu), tác giả viết về xã hội lúc bầy giờ. Lời bài thơ khá khó hiểu, tác giả dùng nhiều từ ẩn dụ khiến người đọc không hiểu được sâu xa ý thơ. Bài thơ như là sự xuất hiện của nhân vật ở khắp nơi, sự hóa thân thành chiếc lá nên được nhìn thấy những khung cảnh xung quanh xã hội lúc bấy giờ.
Mê Quần Chúng (Xuân Diệu)
Phải là sóng nở hay chuông đánh?
Gió chở ngập mình, giông chuyển bánh.
Trời ơi, đứt thở giữa phần đông!
Ngục tựa phao con thở phập phồng.
Tôi run thân xác, tôi run tóc,
Miệng muốn gầm vang, tay muốn khóc,
Muốn cười khoan khoái ở bàn chân,
Lại muốn cuồng điên trên mắt ngọc.
Vạn người sao bỗng rủ nhau đi?
Tay sát bên tay, bước hẹn thề.
Vải nói lời gì trương phấp phới?
Cờ tung thẳng cánh sướng như phi!
Bởi sao năm cánh gọi đằng xa
Nên lớp người vui cho nắng nướp.
Con trai, con gái, những ông già,
Những trẻ yêu yêu mầm sống búp;
Những tay đánh mạnh, những chân nâu,
Những tiếng reo kêu giữa cổ hầu.
Ôi sóng loài người! Ôi biển cả!
Nguồn hy vọng chảy giữa đời đau.
Làm sao đủ sức ôm cho hết
Sự sống muôn trùng lên đỏ khét?
Cánh tay mở rộng muốn lìa xương,
Ngực tiếp hương người say tưởng chết.
Mồ hôi kích thích như hương dại
Của đám hoa rừng, rừng nhân loại.
Muối không sánh đậm với hơi người,
Rượu cũng thua nồng da nóng hổi.
Tôi ra ở giữa bạn nhân gian
Run rẩy như thân một chiếc đàn.
Mạch máu biến thành tơ chỉ vướng,
Trời ơi quần chúng quá tình nhân!
Tôi là người vợ rất yêu đương
Của đám tay chân ngập phố đường,
Dân chúng trào như xuân ấm áp,
Mà tôi: chiếc lá đập hơi dương.
Tôi không có ngực, bởi chung quanh
Đã thở giùm tôi vạn mối tình.
Trong buổi tầm lên nhân loại mới,
Lòng tôi như thể chiếc nong xanh.
Họ đi, tất cả qua – hoan hỷ,
Như một đoàn quân lên sức quỷ.
Sức thần, sức quỷ: sức nhân gian,
Sức lực cần lao đòi ngự trị!
Người đi đâu đó? – sóng xuân ơi!
Kíp đuổi chân theo kẻo lạc đời!
Có nghe những tiếng đổ sàn sạt
Như dưới chân voi cây bẹp nát?
Những xiềng, những xích, trăm thứ gông,
Vì bước muôn người mà hoá không!
Có nghe đập chết những thằng cướp
Bởi đám anh hùng quần áo mướp?
Nghe loài bụng phệ thở hơi ra,
Nghe bọn xâm lăng khóc tuổi già?
Có nghe sư tử và hổ báo
Bọn ăn thịt người run dưới áo?
Có nghe đế quốc vỡ như bình,
Bức địa đồ xưa quật chuyển mình?
Một giọt máu dân sa xuống đất,
Loài chó phải rơi muôn máu mắt!
Loài tham vá víu chắp cùng nhau
Những lọ tan tành còn nữa đâu!
Tôi mê ánh sáng, tôi mê sức,
Ngực hít loài người đau đến tức,
Lòng này dẫu nát dưới chân xe,
Còn có đèn hồn luôn vẫn thức,
Đi đi, đoàn lũ của nhân gian!
Đi hái tương lai giữa cõi trần!
Đi đổ mồ hôi theo nước mắt
Cho lòng đất cũ nở hoa tân.
Đi muôn chân bước, đi muôn ánh,
Biển bước trên đường, tay nở cánh.
Bụng đói, tay mang sức lực đầy!
12-1946
Để hiểu nội dung bài thơ, bạn cần phải đọc bài thơ nhiều lần, chiêm nghiệm từng câu chữ để hiểu hết ý thơ nhé. Bạn thấy bài thơ này thế nào? Để lại đóng góp của bạn ngay bên dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Mê Quần Chúng” (Xuân Diệu – Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Trong Tập Dưới Sao Vàng (1949) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận