Bài thơ Chiều (Xuân Diệu), tác giả viết về một buổi chiều buồn. Nỗi buồn của một buổi chiều được thể hiện ngay đoạn đầu bài thơ, trợi nhẹ lên cao, tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn. Tác giả còn vận dụng cả khung cảnh như chiếc lá rơi lặng ngõ và không gian sương trinh kín từ nguồn yêu thương…
Chiều (Xuân Diệu)
Tặng Nguyễn Khắc Hiếu
Hôm nay, trời nhẹ lên cao,
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn…
Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn,
Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương.
Phất phơ hồn của bông hường,
Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng.
Nghe chừng gió nhớ qua sông,
E bên lau lách thuyền không vắng bờ.
– Không gian như có dây tơ,
Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu.
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều,
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn…
Không gian tĩnh mịch, như một sợi dây tơ, bước đi sẻ đứt, động hờ sẽ tiêu. Bạn có cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Chiều” (Xuân Diệu – Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Trong Tập Thơ Thơ (1938) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận