Cây Nghiến Cô Đơn (Thái Xuân)
Ôi Quản Bạ…Nơi Cao Nguyên hùng vĩ
Đường trên mây, Cán Tỷ dốc đá mòn
Bao năm rồi cây Nghiến ở triền non?
Vẫn lặng lẽ âm thầm chờ đứng đó.
Cây Nghiến cổ, cô đơn trên đèo gió
Tán lá xanh khẽ mở đón hương trời,
Giữa đại ngàn cây thổn thức lá rơi
Ai thấu hiểu dòng đời tưởng vô thức.
Một số phận, cây cô đơn thuở trước
Bên vực sâu mòn mỏi nghiêng đợi chờ,
Một dáng hình, hòa lẫn cảnh trong mơ
Tiếng gió hú vang xa vọng vách đá.
Như than thở, trách sao đời nghiệt Ngã
Hỏi tình xưa từng kết mối duyên đầu,
Núi rừng thiêng vạn vật, cổ thụ đâu?
Vài trăm tuổi Nghiến sầu tuôn lẻ bóng.
Cây Nghiến cổ, cũng biết yêu mơ mộng
Đón mùa xuân gieo giống nẩy đâm trồi,
Khắp núi rừng cuốn lấy hồn Nghiến côi
Thành bất tử giao thoa cùng trời đất.
Cao Nguyên Đá, làm bao người ngây ngất
Lòng bâng khuâng xen cảm xúc lạ thường,
Giữa khoảng trời, cây nhắc gợi niềm thương
Cây Nghiến cổ… Hà Giang chờ đợi mãi.
Bài thơ “Cây Nghiến Cô Đơn” trong nhiều tác phẩm thơ ca, tập thơ của Nguyễn Xuân Thái. Thuộc danh mục thơ Thái Xuân một trong những Nhà Thơ Việt Nam Hiện Đại Và Nổi Bật. Hãy cùng đọc và thưởng thức nhiều tác phẩm thơ ca khác, có rất nhiều bài thơ hay đang chờ các bạn!
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Cây Nghiến Cô Đơn” (Thái Xuân – Nguyễn Xuân Thái) Của Tác Giả Nguyễn Xuân Thái Thuộc Danh Mục Thơ Thái Xuân Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận