Thơ Về Đôi Mắt, Ánh Mắt Đẹp Và Quyến Rũ!
Người ta thường nói, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, cửa sổ của tình yêu. Chỉ cần thoáng nhìn ánh mắt của một ai đó hẳn sẽ đoán biết được nỗi niềm đang trào dâng. Có nhiều người yêu một cô gái trong ánh nhìn đầu tiên chỉ vì bị hút hồn vào đôi mắt ấy. Với những thi nhân, có người ví đôi mắt như bầu thời, như dòng sông, có người lại ví như cả một mùa thu buồn bã. Có lẽ cũng bởi thế mà những vần thơ về đôi mắt luôn chất chứa nhiều xúc cảm, khiến bao người thổn thức.
Vẻ đẹp tâm hồn dường như luôn được ẩn chứa đằng sau ánh nhìn vui buồn của đôi mắt. Và khi con người ta say sưa chìm đắm vào một ánh mắt nào đó, cảm xúc cứ theo đó tìm về, để rồi cho ra đời những áng thơ về đôi mắt, ánh mắt đẹp đến nao lòng. Mắt là hình ảnh của bốn mùa mưa nắng, hoa cỏ ngát hương, trăng sao bàng bạc, sương mai buổi sáng, hoàng hôn chiều tà, của những bất ngờ tư duy thầm kín, những ngẫu nhiên cảm xúc dâng đầy, của những chung tình ước hẹn cùng năm tháng. Hình ảnh thiên nhiên mưa nắng vô thường chập chờn trong ánh mắt như những sợi dây vô hình trói buộc đời người với tình yêu muôn thuở.
Vì Em Mắt Biếc – Tác Giả: Mùi Quí Bồng
Chim trời mỏi cánh phiêu du,
Ta đem chí lớn giam tù trong em.
Mộng giang hồ đã nguôi quên,
Vì em mắt biếc ta mềm tâm tư
Chiến bào quẳng xó chơ vơ,
Bao gươm yên ngựa bỏ bừa bến sông.
Còn mơ gì chuyện anh hùng,
Còn ham gì những vẫy vùng dọc ngang.
Công hầu, khanh tướng ngỡ ngàng,
Đua chen cho lắm bàng hoàng thế thôi!
Mặc ai đội đá vá trời,
Mặc ai biển lấp, non dời, mặc ai.
Chuyện đời gác bỏ ngoài tai,
Ta xin ngày tháng miệt mài yêu em!
Hoa Đẹp Là Hoa Nhìn Với Mắt Em… – Tác Giả: Xuân Diệu
Hoa đẹp là hoa nhìn với mắt em
Cửa sổ là khung có hình em ở giữa
Tách nước – là ngón tay em cầm,
Quyển sách chao đèn là bóng em đọc mở…
Đường nhựa là đường in dấu vạn chân,
Duy có một dấu chân – em yêu dấu.
Tàu điện là tàu một đêm anh tiễn em đi –
Em có nhớ một buổi chiều
ta dạo trong Văn Miếu?
Vũ trụ là chốn anh được gặp em
Thời gian là nơi anh với em sinh cùng thời đại.
Em ơi! Em đã mở cho anh
Cánh cửa vô cùng xin chớ bao giờ khép lại.
Tương Tư – Tác Giả: Nguyên Sa
Tôi đã gặp em từ bao giờ
Kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya
Kể từ gió thổi trong vừng tóc
Hay lúc thu về cánh nhạn kia?
Có phải em mang trên áo bay
Hai phần gió thổi, một phần mây
Hay là em gói mây trong áo
Rồi thở cho làn áo trắng bay?
Có phải mùa xuân sắp sửa về
Hay là gió lạnh lúc đêm khuya
Hay là em chọn sai màu áo
Để nắng thu vàng giữa lối đi?
Có phải rằng tôi chưa được quen
Làm sao buổi sáng đợi chờ em
Hay từng hơi thở là âm nhạc
Đàn xuống cung trầm, mắt nhớ thương
Buổi tối tôi ngồi nghe sao khuya
Đi về bằng những ngón chân thưa
Và nghe em ghé vào giấc mộng
Vành nón nghiêng buồn trong gió đưa
Tôi không biết rằng lạ hay quen
Chỉ biết em mang theo nghê thường
Cho nên cặp mắt mờ hư ảo
Cả bốn chân trời chỉ có em
Khi Em Ngủ – Tác Giả: Vương Ngọc Long
Khi em ngủ màn đêm hờ khép kín
Hạt sương nằm thõng thượt đợi trên mi
Đêm thảng thốt muôn vì sao bật sáng
Lá rung cành thở nhẹ tiếng thầm thì
Khi em ngủ tôi là người gác cổng
Bởi mắt em: cánh cửa ngọc thiên đàng
Lòng tôi đó: gối chăn đầy hơi ấm
Ngủ đi em! ấp ủ giấc mơ vàng …
Giấu – Tác Giả: Trần Mộng Tú
Tóc bạc anh em giấu vào trong gối
Để đêm đêm em không ngủ một mình
Trái tim anh em giấu vào trong ngực
Để cùng em thức dậy trước bình minh
Đôi mắt anh em giấu vào trong mắt
Lệ riêng em trong suốt mắt hai ta
Môi của anh em giấu vào trong miệng
Ngậm hương thơm của một mối tình xa
Bàn tay anh em giấu vào trong áo
Ngực rất hiền nở vội một đóa hoa
Bàn chân anh em giấu vào giày nhỏ
Anh sẽ đi cùng em đi thật là xa
Khi trở về dẫu tuổi gầy sương tuyết
Bốn bàn chân sẽ làm ấm nền nhà
Hơi thở anh em giấu vào hơi thở
Đời sống chia nhau từng sợi mong manh
Mình hà cho nhau một linh hồn mới
Chúa sẽ kêu lên… thôi thế cũng đành
Muôn Trùng – Tác Giả: Hồ Dzếnh
Tình vạn dặm, tên người yêu chắc đẹp
Người và tôi xa quá đỗi muôn trùng
Tôi với người chưa một giấc mơ chung
Ðời viễn xứ, nên tình không thấu hết
Hoài mộng cho tin, nghi ngờ để biết
Hỡi người duyên, người xa cách muôn trùng
Ðến bao giờ nằm ngủ giấc mơ chung
Cho thơ sáng diễn quanh hồn thắm thiết?
Hỡi người đẹp chưa bao giờ quen biết
Mắt người lo hay đôi mắt người buồn?
Tóc tơ dài, hay dáng bước thuôn thuôn
Người có khóc những khi trời rất đẹp?
Rồi một buổi nghe tin người… bỗng chết!
Rũ hồn sầu trong một thoáng mong manh
Tôi về đây, đường ngập bóng thu xanh
Ðem thơ thắm, ủ thiên tình bất diệt!
Tôi hỏi hết lòng sầu hay mắt đẹp?
Xưa tuy xa, nay lại quá muôn trùng!
Hỡi người duyên, người thương nhớ tôi không?
Tôi yêu lắm, dẫu tình chưa giãi hết
Và… tôi khóc những khi trời rất đẹp…
Mắt Buồn – Tác Giả: Bùi Giáng
Bóng mây trời cũ hao mòn
Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
Tấm thân với mảnh hình hài
Tấm thân thể với canh dài bão giông
Cá khe nước cõng lên đồng
Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng
Tạ từ tháng chạp quay nghiêng
Âm trang sử lịch thu triền miên trôi
Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên nga trên trời
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con
Ánh Mắt Tựu Trường – Tác Giả: Đoàn Vị Thượng
Sáng nay áo trắng tựu trường
Gót chân cuống quýt cả hương cúc vàng
Vòng tay ôm cặp hiền ngoan
Em ôm tuổi mộng bước ngang dòng đời
Sân trường rực nắng vàng phơi
Hân hoan thức dậy bao lời cỏ hoa
Mắt cô mắt bạn hiền hoà
Mắt người ấy… vẻ như là… nghiêm trang
Nghe hồi trống mới điểm vang
Những bông phượng sót bàng hoàng rụng rơi
Tiếng cười trong trẻo tinh khôi
Râm ran sáng dậy một trời thu xanh
Ô kìa người ấy loanh quanh
Một mình đứng lại dãy hành lang xưa
Nghe lòng có chút đong đưa
Khi đôi ánh mắt lại vừa chạm nhau
Hờ Hững – Tác Giả: Tế Hanh
Anh tưởng chỉ cần trông thấy thôi,
Là em hiểu rõ lòng anh rồi.
Mối tình chan chứa trong đôi mắt,
Anh biết làm sao nói những lời.
Không có khi nào gặp gỡ em,
Mà anh giữ được vẻ điềm nhiên:
Dáng anh bẽn lẽn, lời anh ngượng;
Em thử đôi lần nhớ lại xem.
Anh tưởng là em đã biết rồi,
Những câu trò chuyện, giọng đùa chơi,
Những thư thăm hỏi, lời vơ vẩn,
Những sách anh đưa nói chuyện đời,
Những bữa trời mưa, những buổi chiều,
Lòng nghe rưng rức nỗi đìu hiu,
Những khi trăng sáng, khi hơi gió
Nhẹ thôi vào lòng cơn mến yêu.
Và những đêm khuya giấc mộng đào,
Mơ màng trên gối gặp chiêm bao,
Anh yêu, anh nhớ, anh thầm trách:
Em chẳng lần nào cảm động sao?
Sao em hờ hững thế cho đành,
Duyên mới cùng người hất hủi anh.
Tội nghiệp cho đời anh biết mấy!
Trăm năm chưa chắc vết thương lành.
Cặp Mắt – Tác Giả: Bích Khê
Ôi! cặp mắt của người trong tợ ngọc
Sáng như gươm và chấp choá kim cương!
Mỗi cái ngó là một vì sao mọc!
Mỗi liếc yêu là phảng phất mùi hương.
Hai mắt ấy chói hào quang sáng ngợp
Dẫn hồn ta vào thế giới thiêng liêng,
Hớp nhiều trăng cho niềm trinh rất ngớp
Say nhạc hường nổi bổng giữa đào nguyên.
Người ở đâu? Người ở đâu? Người hỡi!
Hai mắt người sao cứ hiện bên ta?
Ta mơ màng và run lên khấp khởi!
Ta ngỡ là uống cạn suối bao la!
Hơn một bận ta đi vào cõi chết
Cạy nắp hòm tìm thi vị cao sang,
Ôi mắt người! mắt người! hiện rõ rệt:
Ta gào lên… chấn động cả vùng tang.
Mắt Người Sơn Tây – Tác Giả: Quang Dũng
Em ở thành Sơn chạy giặc về
Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt
Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì
Vừng trán em vương trời quê hương
Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương
Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm
Em có bao giờ em nhớ thương?
Từ độ thu về hoang bóng giặc
Điêu tàn thôi lại nối điêu tàn
Đất đá ong khô nhiều ngấn lệ
Em có bao giờ lệ chứa chan
Mẹ tôi em có gặp đâu không
Những xác già nua ngập cánh đồng
Tôi nhớ một thằng con bé nhỏ
Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông
Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều lưu lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây
Tôi gửi niềm nhớ thương
Em mang giùm tôi nhé
Ngày trở lại quê hương
Khúc hoàn ca rớm lệ
Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
Về núi Sài Sơn ngó lúa vàng
Sông Đáy chậm nguồn qua Phủ Quốc
Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng
Bao giờ tôi gặp em lần nữa
Chắc đã thanh bình rộn tiếng ca
Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ
Em có bao giờ em nhớ ta?
Tôi Vẫn Đợi – Tác Giả: Tuệ Sỹ
Tôi vẫn đợi những đêm dài khắc khoải
Màu xanh xao trong tiếng khóc ven rừng
Trong bóng tối hận thù, tha thiết mãi
Một vì sao bên khoé miệng rưng rưng
Tôi vẫn đợi những đêm đen lặng gió
Màu đen tuyền ánh mắt tự ngàn xưa
Nhìn hun hút cho dài thêm lịch sử
Dài con sông tràn máu lệ quê cha
Tôi vẫn đợi suốt đời quên sóng vỗ
Quên những người xuôi ngược Thái Bình Dương
Người ở lại giữa lòng tay bạo chúa
Cọng lau gầy trĩu nặng ánh tà dương
Rồi trước mắt ngục tù thân bé bỏng
Ngón tay nào gõ nhịp xuống tường rêu
Rồi nhắm mắt ta đi vào cõi mộng
Như sương mai, như ánh chớp, mây chiều
Nhớ Núi Thương Rừng – Tác Giả: Trần Trung Đạo
Ta vẫn hằng mơ ngày trở lại
Thăm rừng Nghi Hạ, núi Nghi Sơn
Núi đứng chờ ai khô lệ đá
Rừng xưa mấy độ lá thu rơi
Mưa có buồn hơn trên xóm vắng
Nắng có vàng thêm những buổi chiều
Ta đi tuyết đổ lên đời trắng
Mưa buồn như mắt mẹ đêm khuya
Chùa xa ai giục hồi chuông đổ
Hay tiếng ru con dưới mộ phần
Cả đời ta chưa yên giấc ngủ
Chập chờn mộng mị trắng thâu canh
Hàng tre Nghi Hạ còn hay mất
Có phải nơi này mẹ gặp cha
Ai uống ngày xưa ly nước vối
Mà nay cay đắng đọng đời ta
Quê hương, ta sẽ về thăm nhé
Dẫu ước mơ xưa đã tật nguyền
Lưng ta đời chém hàng trăm nhát
Còn đây nguyên vẹn một con tim
Ta vẫn hằng mơ ngày trở lại
Thăm rừng Nghi Hạ, núi Nghi Sơn
Sông Thu nước lớn bao mùa lụt
Có xóa dùm ta những tủi buồn
Biết còn chi nữa không Nghi Hạ
Chén rượu hoa niên đã nhạt rồi
Rừng xưa lá đã bao mùa rụng
Lòng người sao còn mãi chia phôi
Ta sẽ nói gì khi trở lại
Nghìn lời không đủ để quên đau
Giữa một non sông tràn máu lệ
Khóc cười cũng chẳng khác chi nhau
Phủi bụi giang hồ trên nếp áo
Ta về như gái khách hoàn lương
Mình ta đứng giữa trời mây trắng
Khóc tuổi xuân phai ở cuối đường.
Đôi Mắt Của Những Giấc Mơ – Tác Giả: Bế Thanh Sơn
Phút đầu tiên chạm vào đôi mắt ấy
Môi run lên thổn thức chẳng thành lời
Trái tim đập bâng khuâng không thành nhịp
Hồn chơi vơi như lạc giữa cõi mơ
Trong đôi mắt có cả miền cổ tích
Có tiếng ru thơm, có tiếng trẻ thơ
Có sóng biển, con đê dài, ngọn núi
Có câu ca dao, cả những vần thơ
Và đôi lúc, trong lòng ta tự nhủ
Đừng chạm vào đôi mắt thủa xa xưa
Để trái tim không rộn ràng, khắc khoải
Cứ yên bình cuộc sống của ngày xưa
Nhưng như thế còn đâu là thi vị
Còn đâu những trái tim đang rực cháy
Còn đâu những nụ hôn ghì xiết chặt
Còn đâu những vầng thơ kẻ tình si
Lỡ ngày sau kiếp người có đổi thay
Ta vẫn nguyện lạc vào đôi mắt ấy
Sẽ hiến dâng cả thể xác, linh hồn
Cho ảo ảnh đôi mắt của tình say
Đôi Mắt – Tác Giả: Bình Thanh Đỗ
Hạt sương long lanh ánh ngọc
Mắt em long lanh hạt sương
Nháy đen hạt huyền vĩnh cửu
Tròn tròn tựa mắt bồ câu
Dận hờn mắt em màu lửa
Trao tình ánh mắt đong đưa
Mơ màng hồn nhiên nức nở
Ngọt ngào ánh mắt như mơ
Đôi bờ mi cong lưa thưa
Đen đen màu huyền vĩnh cửu
Mi cong nháy nháy hẹn hò
Thẫn thờ cuộc chờ dang dở
Trau mày hờn dận đường tơ
Đôi hàng lông mày xinh nhỏ
Xanh xanh lá liễu bốn mùa
Nét duyên con gái mộng mơ
Duyên tình mình anh vò võ
Chờ em nháy mắt hẹn hò
Đôi Mắt Em – Tác Giả: Ngô Quang Tuấn
Bật điều hoà rét vừa đủ độ
Đêm nằm ngủ dễ nhớ đến em
Người con gái sống ở làng trên
Tình cờ gặp hôm làng mở hội
Áo dài xanh mầu xanh ngọc bội
Mắt em nhìn tim anh lạc lối
Chén rượu mời chạm nhẹ cũng run
Mấy năm rồi đến hẹn lại lên
Làng mở hội em về lễ Thánh
Đôi mắt em hồ thu phẳng lặng
Bước vào rồi chẳng thấy lối ra
Đôi Mắt Em – Tác Giả: Nguyễn Tài Nghị
Quê tôi bên một dòng sông
Có người con gái một lòng yêu tôi
Mỗi chiều khi nắng vàng rơi
Em thường hay bảo những lời dịu êm
Đôi ta từ nhỏ lớn lên,
Chỉ chờ ngày tháng sẽ nên vợ chồng.
Cao xanh se sợi chỉ hồng,
Trăm năm em sẽ tâm đồng khắc ghi
Hồn nhiên tôi chẳng nói gì
Chỉ ôm âu yếm mỗi khi vắng người
Thắm gò má đỏ vành môi
Cho tôi ngây ngất tuyệt vời biết bao
Bầu trời ngàn vạn vì sao
Cũng không sánh nổi thế nào mắt em
Long lanh, lá liễu mi rèm
Mắt em sáng rở càng thêm duyên tình
Trong đôi mắt ánh bình minh
Tôi chìm vào ấy ngỡ mình là tiên
Xua tan bao nổi muộn phiền
Và tôi như được bình yên giữa đời…
Bây giờ nhớ thuở xa xôi
Tôi còn mãi luyến tuyệt vời mắt em
Ngàn sau nữa chẳng nguôi quên
Dẫu rằng tình ấy về bên xứ người
Hôm nay bổi hổi bồi hồi
Lòng tôi lại nhớ đến người ngày xưa.
Đôi Mắt – Tác Giả: Phan Thị Hạnh
Đôi mắt cửa sổ tâm hồn
Giúp nhau hiểu được nỗi buồn niềm vui
Long lanh chia sẻ ngọt bùi
Khép mi hờn giận ngậm ngùi thương đau
Lệ rơi thánh thót giọt sầu
Sao không nuôi dưỡng sắc màu yêu thương
Ánh nhìn tim bỗng vấn vương
Khác chi ánh sáng vầng dương soi đường
Dòng đời vốn dĩ vô thường
Nội tâm trong sáng thiện lương mắt cười
Mở ra cuộc sống xanh tươi
Mắt nai ngơ ngác chơi vơi cõi lòng
- Bài thơ an nhiên, thanh tịnh
- Bài thơ thiền tịnh, bình yên
- Bài thơ bình minh nắng sớm
- Bài thơ về nắng ấm áp
Ở trên là những bài thơ về đôi mắt, ánh mắt rất hay được sưu tầm từ nhiều tác giả. Mỗi bài thơ sẽ mang lại nỗi niềm cảm xúc khác nhau, ở đó người đọc có thể hiểu hết được vẻ đẹp của đôi mắt, tâm hồn của một ai đó. Hàng ngày, vẫn có những bài thơ hay về tình yêu, cuộc sống được đăng tải trên danh mục thơ của Blog ChieuTa.Com. Hãy thường xuyên ghé thăm để đọc những bài thơ mới nhất nhé. Chúc các bạn có những phút giây thư giãn bên những vần thơ.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết 18+ Bài Thơ Về Đôi Mắt, Ánh Mắt Đẹp, Quyến Rũ & Kiêu Sa Tại Danh Mục Thơ Hay Ngày Lễ của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- 25+ Bài Thơ Tình Nghèo Tâm Trạng, Vì Nghèo Nên Anh Mất Em
- 45+ Bài Thơ Đêm Khuya Buồn & Cô Đơn Không Ngủ Được
- Thơ Tháng 10 Đất Trời & Cỏ Cây Nghiêng Mình Đón Mùa Thu Tới
- 35+ Bài Thơ Tháng 9 Bản Tình Ca Mùa Thu Buồn & Nỗi Nhớ
- Thơ Tháng 8, Tình Thơ Tháng Tám Thu Về Lãng Mạn & Dịu Dàng
- Tập 23+ Chùm Thơ Tháng 7 (July) Mưa Ngâu Buồn & Tâm Trạng
- Thơ Tháng 6 – Những Bài Thơ Tình Tháng Sáu Cô Đơn & Buồn
- Thơ Tháng 5 – Tuyển Tập 15 Áng Thơ Tình Buồn Tháng Năm
Để Lại Một Bình Luận