Thơ Ngắn Về Con Cò Rất Hay!
Nhắc đến hình ảnh đồng ruộng, lũy tre, con trâu đi cày thì không thể bỏ qua hình ảnh con cò. Con cò với hình ảnh quen thuộc, một bóng hình thân thương, một hình bóng thanh lịch đóng vai trò quan trọng trong thơ ca và nghệ thuật. Vì thế, các bài thơ về con cò thường được các thi sĩ miêu tả bằng những câu từ hoa mỹ, gần gũi và đẹp.
Trong các loài chim, con cò là loài chim đi vào đời sống của người Việt Nam sâu đậm nhất. Sâu đậm và gần gủi đến mức hình ảnh con cò xuất hiện ở khắp mọi nơi, từ câu nói, lời thơ, bài nhạc. Sâu đậm đến độ trong ca dao Việt Nam có rất nhiều bài nói về con cò. Vì thế, chúng tôi xin gửi tới các bạn những bài thơ về con cò và những câu ca dao dân ca hay nhất.
Thân Cò – Tác Giả: Thuận Lê
Mẹ cò lặn lội trong đêm
Cò con ngoan ngoãn học thêm, trông nhà
Trăng ơi! Bớt sáng chút nha
Giúp tôi bắt tép để mà nuôi con
Cò tôi vất vả đêm hôm
Chỉ mong kiếm chút cho con học hành
Mai này chúng nó công thành
Viết nên truyền thống rạng danh nước nhà
Con Cò – Tác Giả: Nặc Danh
Con còn bế trên tay, con chưa biết con cò
Nhưng trong lời mẹ hát, Có cánh cò đang bay
Con cò bay la, con cò bay lả
Con cò Cổng Phủ, con cò Đồng Đăng
Cò một mình cò phải kiếm lấy ăn, Con có mẹ con chơi rồi lại ngủ
Con cò ăn đêm, con cò xa tổ, cò gặp cành mềm cò sợ xáo măng
Ngủ đi con, cò ơi chớ sợ
Cành có mềm mẹ đã sẵn tay nâng
Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân
Con chưa biết con cò con vạc
Con chưa biết những cành mềm mẹ hát
Sữa mẹ nhiều con ngủ chẳng phân vân.
Ngủ đi con
Cho cò trắng đến làm quen
Cò đứng ở quanh nôi rồi cò vào trong tổ
Con ngủ ngon thì cò cũng ngủ
Cánh của cò hai đứa đắp chung đôi
Mai khôn lớn con theo cò đi học
Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân
Lớn lên… Lớn lên… Lớn lên…
Con làm gì?…. Con làm thi sĩ
Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ
Trước hiên nhà và trong hơi mát câu văn.
Dù ở gần con, dù ở xa con
Lên rừng xuống biển
Cò sẽ tìm con, cò mãi yêu con
Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con.
Một con cò thôi, con cò mẹ hát
Cũng là cuộc đời vỗ cánh qua nôi
Ả hời ru…. Ả hời ru….
Cho cánh cò cánh vạc
Cho cả sắc trời đến hát quanh nôi.
Cám Ơn Con Cò – Tác Giả: Lê Phú Hải
Cảm ơn con cò
Đã theo tôi suốt đời tận tụy
Đưa tôi bay qua cơn lâm lụy
Dang cánh vỗ về khắp nẻo đời tôi
Từ thuở còn nằm nôi
Trong lời ru đã có cánh cò đến đậu
Con cò đôn hậu
Bay đi từ núi biếc đồng xanh
Con cò băn khoăn
Bay lả bay la bay hoài chưa mõi
Cảm ơn mẹ cò
Thương đàn con nên một đời lam lũ
Những đứa con không bao giờ lớn đủ
Buổi chợ chiều mẹ tất tả chạy cơm
Dáng cò lom khom
Cánh vỗ bâng khuâng một mình trên quãng vắng
Cảm ơn em cò
Đã san sẻ cùng tôi gánh đời lận đận
Khi yêu thương – khi buồn giận
Lúc đậu cành mềm – lúc đi đón cơn mưa
Sương sớm nắng trưa
Cò vẫn ở bên tôi chia dưa sớt muối
Con cò yếu đuổi
Vẫn đảm đang trời tối chưa nằm
Cảm ơn những cánh cò
Bay dịu dàng mang nỗi lòng rộng mở
Cò khôn ngoan – cò lầm lỡ
Cánh ruộng đời rộng nợ chật lương tâm
Những con cò phân vân
Mà phẩm giá gấp nhiều lần chim phượng
Xin cảm ơn con cò
Những con cò lặn lội
Những con cò lộn cổ xuống ao
Những con cò thanh cao
Những con cò nỉ non nuôi chồng gánh gạo
Những con cò lo toan đời cơm áo…
Cho người làm thơ góp nhặt viết nên lời
Xin cảm ơn
Những con cò làm đẹp ruộng đời.
Con Cò – Tác Giả: Trà Bình
Con cò bay lả về đâu
Chiều mưa đang ngập đồng sâu hỡi cò
Xa quê ta mãi còn lo
Nhà mẹ ta dột ruộng ngò đuối mưa
Hàng ba cánh võng đong đưa
Cồn cào ta nhớ tiếng xưa ví dầu
Mẹ ru em (ta) giấc ngủ sâu
Cha đi đánh giặc thằng tàu thằng tây
Mưa giông lôi cả luống mây
Giăng mờ quê mẹ những ngày cách xa
Ta đi khắp nẻo bôn ba
Chạnh lòng thương lắm quê nhà, cò ơi!
Mẹ ta dạy sống ở đời
Sao cho phải lẽ nói lời dễ nghe
Không để thói xấu chất đè
Cuời chê thiên hạ là chê chính mình
Con người giàu ở nghĩa tình
Chớ để đánh mất kẻ khinh bạn hờn
Hãy tìm thanh thản giản đơn
Đừng nên đố kỵ khổ hơn mối thù
Tự tâm là đã tự tu
Tấm lòng hướng thiện cho dù lễ vơi
Cò ơi ta nhắn mấy lời
Ta về quê mẹ cò ơi, ta về.
Con Cò – Tác Giả: Phương Vượng
Con cò mà cõng nắng mưa
Mẹ tôi đã cõng bốn mùa gió sương
Vì thương đàn con thơ ngây
Mẹ tôi chẳng quản thân gầy tháng năm
Đêm ngày bôn ba khắp nơi
Vai mang đôi gánh,chơi vơi giữa đời
Như cò mò cá bắt tôm
Mẹ tôi buôn bán,sớm hôm tảo tần
Ơn dầy mẹ phủ đong đầy
Biển đông chưa bĩ,công dầy mẹ tôi.
Để rồi mẹ bỏ đi xa
Chữ hiếu chưa báo,chén trà chưa dâng
Con còn nợ mẹ công ân
Sinh thành dưỡng dục, tấm thân hình này
Bao giờ cho đến bao giờ
Biển kia lấp cạn, núi chờ con bơi
Là lúc con mới thảnh thơi
Vì tròn chữ hiếu, một đời mẹ yêu.
Đời Em Đâu Giống Cánh Cò – Tác Giả: Đăng Quốc Trình
Con cò khóc ở bờ sông
Sợ cha mắng chửi nên không về nhà
Những lời răn dạy cho qua
Bám theo lũ bạn la cà hư thân
Đồng xa cho đến đồng gần
Chỗ nào cũng tới đâu cần hỏi ai
Ngày đêm cứ nhởn nhơ hoài
Nếu không chịu khó mày nhai cái gì?
Mắng thì giận dỗi bỏ đi
Chẳng biết xấu hổ cứ lỳ mặt ra
Chim khôn có tổ có nhà
Sao không về ở lại ra đứng đường
Chối từ đùm bọc yêu thương
Sa cơ lỡ vận không lường nổi đâu
Đừng đi chuốc oán đeo sầu
Đằm mình vào chốn bể dâu mịt mờ
Dễ gì vào được rừng mơ
Mà ôm giấc mộng ngồi chờ sung rơi
Chớ vin số phận do trời
Để rồi phó mặc buông lơi bất cần
Ở đời có luật quả nhân
Đừng mong bái lạy thánh thần che cho
Từ lâu ký ức cánh cò
Ví như người mẹ chăm lo sớm chiều
Cánh cò biểu tượng đáng yêu
Mỗi chiều bay lượn như diều cất lên
Đọng sâu tiềm thức khó quên
Cò như người mẹ dịu hiền lời ru
Ngày Xưa Ơi – Tác Giả: Mai Mơ
Mặc cho mây gió ở đời
Còn tôi tìm lại một thời tuổi thơ
Con Cò đi đón cơn mưa
Để Mẹ nghiêng nón bên bờ lúa thơm
Sân phơi vàng óng rạ rơm
Canh cua, cà muối ngon cơm ngày mùa
Tôi là cô bé còn khờ
Đêm hè hóng mát nằm chờ sao rơi!
Me chua, khế ngọt đầy vơi
Hoa xoan nở tím một trời quê hương
Hương cau thoảng gió vấn vương
Giàn trầu xanh lá trong vườn Bà yêu
Ngân nga một tiếng sáo diều
Làng quê bừng tỉnh những chiều Hạ sang
Con sông quê – nước mênh mang
Trẻ, trâu ngụp lặn, bơi sang bên bờ…
Ngày xưa ơi! Nhớ đến giờ
Dẫu xa còn mãi hồn quê đong đầy!
Lời Ru Của Mẹ – Tác Giả: Mai Mơ
Cánh cò cõng hạt mưa rơi
Cành tre nghiêng bóng tìm lời Mẹ ru
Lời ru như gió mùa Thu
Xua đi những dải mây mù héo hon
Mỗi khi chớp bể, mưa nguồn
Lơ thơ sợi khói vấn vương mái ngèo
Đồng xa bóng Mẹ liêu xiêu
Nền trời một mảnh trăng treo võ vàng…
Con Cò chở nắng bay sang
Lời ru có sóng lúa vàng trĩu bông
Lửa reo cùng ánh mai hồng
Thảo thơm quả thị như lòng người chăm
Không còn héo hắt, xa xăm
Nụ cười của Mẹ trăng rằm lung linh
Con như một đóa hoa xinh
Lớn trong lòng Mẹ với tình quê hương
Dù cho sóng gió muôn phương
Lời ru vẫn mãi theo đường con đi!
Con Cò – Tác Giả: Chế Lan Viên
I
Con còn bế trên tay
Con chưa biết con cò
Nhưng trong lời mẹ hát
Có cánh cò đang bay:
“Con cò bay la
Con cò bay lả
Con cò Cổng Phủ
Con cò Đồng Đăng…”
Cò một mình, cò phải kiếm lấy ăn
Con có mẹ, con chơi rồi lại ngủ
“Con cò ăn đêm
Con cò xa tổ
Cò gặp cành mềm
Cò sợ xáo măng…”
Ngủ yên, ngủ yên, cò ơi, chớ sợ
Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng
Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân
Con chưa biết con cò con vạc
Con chưa biết những cành mềm mẹ hát
Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân
II
Ngủ yên, ngủ yên, ngủ yên
Cho cò trắng đến làm quen
Cò đứng ở quanh nôi
Rồi cò vào trong tổ
Con ngủ yên thì cò cũng ngủ
Cánh của cò, hai đứa đắp chung đôi
Mai khôn lớn, con theo cò đi học
Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân
Lớn lên, lớn lên, lớn lên…
Con làm gì?
Con làm thi sĩ
Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ
Trước hiên nhà
Và trong hơi mát câu văn
III
Dù ở gần con
Dù ở xa con
Lên rừng xuống bể
Cò sẽ tìm con
Cò mãi yêu con
Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con
À ơi!
Một con cò thôi
Con cò mẹ hát
Cũng là cuộc đời
Vỗ cánh qua nôi
Ngủ đi, ngủ đi!
Cho cánh cò, cánh vạc
Cho cả sắc trời
Đến hát
Quanh nôi
Con Cò Bay Bổng Qua Sông
Con cò bay bổng qua sông,
Hỏi thăm em bậu, có chồng hay chưa?
Có chồng năm ngoái, năm xưa,
Năm nay chồng để, nên chưa có chồng.
Cái Cò Là Cái Cò Con
Cái cò là cái cò con
Mẹ nó yêu nó, nó còn làm thơ
Cái cò bay bổng bay bơ
Lại đây anh gửi xôi khô cho nàng
Đêm về nàng nấu, nàng rang
Nàng ăn có dẻo thời nàng lấy anh
Cái Cò, Cái Vạc, Cái Nông
Cái cò, cáí vạc, cái nông,
Cùng ăn một đồng, nói chuyện giăng ca,
Muối kia đổ ruột con gà,
Mẹ mình chẳng xót bằng ta xót mình.
Cái Cò Lặn Lội Bờ Sông
Cái cò lặn lội bờ sông,
Gánh gạo đưa chồng, tiếng khóc nỉ non.
– Nàng về nuôi cái cùng con,
Để anh đi trẩy nước non Cao Bằng.
Ở nhà có nhớ anh chăng?
Để anh kể nỗi Cao Bằng mà nghe.
Con Cò Lặn Lội Bờ Ao
Con cò lặn lội bờ ao,
Ăn sung sung chát, ăn đào, đào chua.
Ngày ngày ra đứng cổng chùa.
Trông ra Hà Nội xem vua đúc tiền.
Ruộng tư điền không ai cầy cấy,
Liệu cô mình ở vậy được chăng?
Mười hai cửa bể anh cũng đóng đăng,
Cửa nào lắm cá, anh quăng chài vào.
Cái Cò Mày Mổ Cái Tôm
Cái cò mày mổ cái tôm
Cái tôm quắp lại, lại ôm cái cò
Cái cò mày mổ cái trai
Cái trai quắp lại, lại nhai cái cò
Còn còn là biểu tượng của Làng Việt ao đầm, ruộng nước, là hình ảnh cao đẹp của người phụ nữ Việt, là tiếng hát của đồng xanh thẳng cánh cò bay, cò là biểu tượng hùng tính, cho mặt trời rạng ngời, cò là con chim Việt, con chim Lang ở bờ ao đầm, là vật tổ của Lang Việt của đại tộc Việt. Đây cũng là lý do tại sao hình bóng cò trở thành huyết mạch, xuất hiện ở khắp mọi nơi trong tâm trí người Việt ngày nay.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết 15+ Bài Thơ Về Con Cò Hay & Đẹp Trong Ca Dao Dân Ca Tại Danh Mục Thơ Về Quê Hương của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- 37 Bài Thơ Về Hà Giang, Cảnh Đẹp Hùng Vĩ & Cuộc Sống Bình Dị
- 25+ Bài Thơ Về Hội An Nét Đẹp Phố Cổ & Di Sản Văn Hóa
- Tuyển Tập 25+ Bài Thơ Về An Giang, Xứ Sở “Sơn Kỳ Thủy Tú”
- 25+ Bài Thơ Về Hà Tĩnh, Nơi Có Núi Biếc & Biển Xanh
- 17+ Bài Thơ Tình Đà Lạt Ca Ngợi Vẻ Đẹp Thành Phố Sương Mù
- 15+ Bài Thơ Về Sài Gòn Ca Ngợi Thành Phố Phồn Vinh & Hoa Lệ
- 15+ Bài Thơ Về Tây Bắc Ca Ngợi Vẻ Đẹp Núi Rừng Vùng Cao
- Thơ Về Tuổi Thơ – Chùm Thơ Hay Viết Về Tuổi Thơ Rất Đẹp
Để Lại Một Bình Luận