Nếu như với Xuân Diệu và Xuân Quỳnh, sức sống mảnh liệt và dạt dào không mỏi của biển là hiện thân của tình yêu mãnh liệt, cao trào thì với Huy Cận biển là quê hương của sự sống, là người anh em song sinh, là tình yêu máu thịt. Chính Huy Cận cũng tự bộc bạch: “Mỗi lần đi dọc bờ biển, ta lại có một xao động kỳ lạ trong người: nửa thấy đời đang tiếp tục nảy sinh, dạt dào vô tận; nửa lại thấy như sự sống đã cổ, đã vững chãi, yên đằm” (Đi dọc bờ biển – thơ văn xuôi) (3,tr.11). Và chính những dao động kỳ lạ ấy đã thấp lên hồn thơ khơi gợi, thức dậy trong ông một nguồn cảm hứng dồi dào và thường trực: Cảm hứng vũ trụ ca. Ngay bên dưới đây, blog xin chia sẻ bài thơ về biển lãng mạn và sâu đậm của nhà Thơ Huy Cận, mời các bạn cùng theo dõi.
Về thơ Huy Cận nói chung và đặc biệt là cảm hứng vũ trụ ca cũng như thơ về biển của ông rất thực tế. Ông đã có những chuyến đi thực tế đến vùng mỏ Quảng Ninh, đây là bước ngoặt dẫn đến những biến đổi sâu sắc trong hồn và trong thơ ông. Huy Cận vốn đã có một tình yêu biển “tự sơ sinh”, nay về với thợ mỏ và dân chài, về với biển thực, tình yêu ấy càng trỗi dậy mạnh mẽ.
Trời Mỗi Ngày Lại Sáng (Huy Cận)
Trời mỗi ngày lại sáng
Như cơm trắng mỗi ngày.
Và cuộc đời mang nặng
Sự nghiệp những bàn tay.
Đất nằm đất gieo mùa
Chín hạt vàng năm tháng.
Những bàn tay thêu thùa
Những mùa thơm gió nắng.
Quê hương ta hàn gắn
Những vết đạn mười năm.
Lúa xoá vành đai trắng,
Ngô khoai lấp miệng hầm.
Cuộc sống còn khó nhọc
Nhưng đời đổi mới rồi.
Tiếng con trẻ ngồi học
Giục mùa xuân đâm chồi.
Quê ta trời lại xanh
Gió quê ta lại mát,
Con sông quê nước lành
Chợ chiều thơm dào dạt
Tiếng Biển Về Khuya (Huy Cận)
Tiếng biển về khuya như tiếng lụa
Non tơ, êm ả, lại bền hơi
Lao xao vũ trụ chồi đang nhú
Trăng bạch quang mây lọc ánh ngời
Ta nằm tiếng sóng cuốn bờ mây
Ta khoát mênh mông mở ánh ngày
Biển nở hoa cườm thơm gió mặn
Buồm lên theo cánh hải âu bay
Nổi yên tâm lớn trong trời đất
Biển gọi trăng sao thở nhịp thầm
Nghiêng gối tao phùng cùng tạo vật
Anh em từ thưở mịt mù tăm.
Tiếng Sáo Anh Điều Mù (Huy Cận)
I
Đất Hồng Gai sóng nước dồi vạn đảo
Có anh Điều mù thổi sáo mê say
Thanh âm nhịp nhàng nhảy múa đầu tay
Như đảo đẹp dập dờn trên nước ngọc.
Sáo anh thổi như nửa chừng tiếng khóc,
Nưa chừng mây nửa chừng nước xôn xao.
Nghe sáo anh Điều chẳng biết vì đâu
Khắp thôn lán trăm lòng đều xao xuyến.
Chín lỗ sáo là chín trùng dạ biển
Làm xốn xang sông giếng mỗi đời chăng?
Nghe sáo anh mù như thấy hết nghìn năm
Của nước mất, của đời dân ly tán.
II
Đời cứ thế. Cho đến ngày Cách mạng
Anh Điều mù bừng sáng cả tâm tư.
Gác bếp cao anh rút trúc ngày xưa
Môi say đắm thổi sóng triều nổi dậy,
Thổi, “Tiến quân ca” cờ hồng sao vẫy,
Thổi bài “Xuất quân” vang dậy non sông.
Ôi say sưa! Tưởng như có màu hồng
Trong tiếng sáo anh thổi cùng bến nước…
III
Kháng chiến, Hồng Gai trong vòng lưới giặc.
Điều đó còn cầm sáo chắc trong tay?
Chợ Hạ Long có anh xẩm dại ngây
Ngồi thổi sáo; bà con quây chật lại.
Trong lưới sắt, ngày cũng ngày thâm tái.
Tiếng sáo lên sáng lại cả trời mây,
Như xoá tan đêm, như mở rộng ngày
Sáng hy vọng, sáng lòng say chống giặc…
“Cờ in máu chiến thắng mang hồn nước”
Lại phất cao trong nghìn vạn lòng dân
Khi bến tàu khi đầu ngõ cuối sân
Tiếng sáo thổi là quây quần, nung nấu…
IV
Tiếng sáo nổi như chập chờn vạn đảo,
Như nước non soi thấu mỗi tâm can.
Như tiếng quê hương đi suốt những con đường
Làm bạn với mọi lòng uất hận.
Tiếng sáo nghe giữa một chiều chợ vãn
Theo người về trong bóng tối đêm khuya
Về tận chỗ thâm sâu chưa ý nghĩ đi về
Nơi uất ức nén vùi từng ngọn lửa
Nơi quằn quại những căm thù chất chứa…
Ôi tiếng sáo ca vang, để lại nói thầm
Trong lòng người, trong lòng nước, trong lòng dân…
Tiếng thầm thì đợi một ngày cháy nổ.
V
Tiếng sáo lên rồi, bạn cùng cờ đỏ
Trên đồi cao, xám mặt những đồn Tây,
Tiếng sáo lên, điệp với những bàn tay
Chuyển bươm bướm, rải truyền đơn giữa chợ.
Tiếng sáo thổi, bạn với tràng súng nổ
Của đoàn quân du kích đóng sau rừng
Tiếng sáo đưa lên ai có nghe chăng?
Đã giao hưởng với lòng anh cán bộ
Không ở đâu mà hiện về mọi chỗ.
Tiếng sáo anh Điều hay tiếng non sông,
Tiếng nói quê hương trong một tấm lòng
Ở giữa nghìn vạn tấm lòng yêu nước.
VI
Anh xẩm Điều sáo vang như bó đuốc
Thổi sớm hôm rạo rực đất Hồng Gai.
Thằng Tây cuồng phái một lũ tay sai
Đến sừng sộ với anh mù, giật sáo
Và đạp nát dưới giầy đinh. Chúng bảo:
“Đã thân mù đi thổi sáo xin ăn
Còn tiến quân ca với lại xuất quân!
Yên phận con ơi! Cái đời xẩm chợ!”
Sớm hôm sau anh Điều mù lại mở
Lòng trúc ra thông chín lỗ, say sưa
Thổi mặt trời lên đến mặt trời tà
Lòng yêu nước của những người thợ mỏ.
Sáo lại nát dưới giầy đình man rợ
Nghiến trúc tre tưởng nghiến được tâm hồn.
Sao mỗi lần sáo nát, trúc lại tròn hơn,
Tiếng sáo lại véo von tràn mọi ngả…
Sáo vọng Hồng Gai, sáo về Cẩm Phả,
Chúng đuổi theo như đuổi cá giữa dòng…
Chúng đạp nát rừng trúc thắng trúc cong,
Không nát được một tấm lòng yêu nước
Như biển triều dâng, chân nào đạp được!
Ta Viết Bài Thơ Gọi Biển Về (Huy Cận)
Ta viết bài thơ gọi biển về
Nghìn năm dào dạt sóng say mê
Hoàng hôn khép nhẹ hàng mi tím
Xanh biếc bình minh buổi gió se
Ta, Biển sinh đôi tự thuở nào?
Sóng ngầm bao đợt nhói lòng đau
Cái vui đầu sóng, buồn chân sóng
Cùng lặn chiều hôm nét đỏ au.
Rồi một ngày kia hết ở đời
Cho ta theo biển khoả chân trời
Điều chi chưa nói xin trao sóng
Lấp lánh hồn ta mặn gió khơi.
Đêm Về Với Biển (Huy Cận)
Đêm về với biển đêm xanh
Không đen, đêm biển long lanh nghìn trùng.
Ta đi khắp núi khắp đồng
Lại về ngủ biển, nằm trong dạt dào
Ta nằm trên đáy trăng sao,
Nằm chao sóng mặn, nằm chao sóng cồn.
Ta cùng biển hoá chiếc hôn
Mênh mông, hôn bãi bờ, hôn cuộc đời…
Mỏ Than (Huy Cận)
Dậy trước mặt trời, dậy trước biển
Bốn giờ xe tiến lên tầng cao.
Cẩm Phả đèn chăng như lưới nhện,
Xe ta lướt giữa hai trời cao.
Ta đoàn thợ mỏ già cùng trẻ
Lớp lớp chia nhau tầng núi xẻ.
Than ơi! Nằm ngủ quá lâu rồi
Hãy dậy mà xây đời mới mề.
Trùng trùng than đứng lại than nằm
Than chạy xuyên non, xuống biển ngầm.
Bước rộng mùa xuân đi thuở ấy
Sáng nay còn động lớp sương lam.
Bên Biển (Huy Cận)
Ngồi trên gò đất còn khi nghĩ
Đất hỡi mai kia trả lại đời
Sống một kiếp người đầy nhựa đất
Mai đây ta chết cũng là vui.
Nhưng nằm bên biển chẳng bao giờ
Nghĩ chuyện tàn phai nhện hết tơ
Biển thở nồng say hương vĩnh viễn
Dạt dào bền bỉ nhịp nôi đưa.
Lòng ta tin biển, biển yêu ta
Sóng nở hoa nhài vương vấn bờ
Bát ngát tình yêu trong vũ trụ
Đúc nên xanh biển mượt mà thơ.
Trời, Biển, Hoa, Hương (Huy Cận)
1. Trời xanh ran lá biếc
Biển choá ngập buồm vàng
Gió thổi miền bất diệt
Mây tạnh đất hồng hoang
2. Mỗi năm hoa về đây
Hoa nói gì với Người?
Lòng đời chắc nặng lắm
Hoa nói hoài không thôi
3. Chim hót vòm xanh hương dậy đất
Hôm nay vũ trụ mở huy hoàng
Đi ra hoa bướm không tin trước
Sực nhớ đêm rồi đã ngủ lang
Bãi Biển Cuối Hè (Huy Cận)
I
Bãi biển cuối hè dần vắng lặng
Vô tâm biển vẫn đẹp tưng bừng
Mai đây ta vắng, đời không vắng
Vũ trụ điềm nhiên đẹp dửng dưng.
II
Sóng trắng bờm phi hí gió mai
Mây bay tới tấp ngợp chân trời
Phải chăng vũ trụ thừa dư sức
Thỉnh thoảng chồm lên như trẻ chơi.
Chị Ngồi Khâu Lưới (Huy Cận)
Nắng ấm, lưới chài giăng
Như dơi bay tới tấp
Ruộng biển nở cánh vàng
Đàn bướm thuyền tấp nập.
Chị ngồi khâu lại lưới
Kể câu chuyện tâm tình
Nửa đời làm lại tuổi
Sợi săn ánh bình mình.
Nghèo, mười sáu tuổi thơ
Bị lừa vào nhà thổ
Đời cha mẹ sinh cho
Hoá xương quằn thịt ố.
Vào tròng các mụ tú
Làm món quà chuyền tay
Hết Khâm Thiên đường cũ
Về phố Hát Hồng Gai.
Nức nở quãng đời xưa
Thân tàn như xác mía
Mặt biển nhìn sớm trưa
Lòng buồn hơn nghĩa địa.
Nhưng một sáng biển vui
Cột buồm cờ nở thắm
Hồng Gai giải phóng rồi,
Lòng chị hồi máu ấm.
Biển giải phóng biển rộng
Buồm giải phóng buồm bay
Lúc ra khơi vào lộng
Chị theo bạn thuyền chài.
Biển rửa sạch thương đau,
Kết duyên cùng bạn lái.
Cha mẹ sinh lần đầu,
Cách mạng giờ sinh lại.
Chị ngồi khâu lại lưới
Chiều nay tung biển khơi.
Nắng ấm hồng lại tuổi
Gió buồm xoăn lại đời.
Nắng ấm, lưới chài giăng
Như dơi bay tới tấp.
Ruộng biển nở cánh vàng
Đàn bướm thuyền tấp nập.
Quê Muối, Quê Than (Huy Cận)
Lời của đồng chí miền Nam lập kết, nay làm cán bộ kỹ thuật ở mỏ than
Nghe biển về đập bãi sú chiều hôm
Tôi lại nhớ bưng biền, nhớ quá
Tiếng sóng vỗ vào gan vào dạ
Như cánh chim, như vây cá dập dìu
Đưa tôi về giữa bờ bãi Bạc Liêu
Quê xanh lúa, quê biển nhiều muối, cá;
Cá trắng bạc thơm gió nồm mùa hạ,
Muối trắng phau như nắng choá đúc nên.
Bao năm ròng ruộng lúa, bưng biền,
Lạch như máu đã chảy liền gan ruột.
Đất với biển cũng giao hoà làm một,
Người với cây, cây với nước, cùng nhau
Đánh giặc hoài. Đánh cạn, đánh tàu
Giữa con nước và đánh đầu con nước.
Trăng mát rượi lá xoà cây đước,
Bờ mênh mông đường ngược đường xuôi.
Kháng chiến bưng biền, bãi ruộng quê tôi
Tôi nhớ quá mỗi đêm về sóng vỗ
Mà nước cùng trăng bập bềnh bãi sú.
Giữa quê hương mà phải nhớ quê hương!
Cùng một vòng lưng tắm Thái Bình Dương
Mà sóng nước phải đôi đường sáng tối.
Đây đất mỏ, bốn năm rồi, quê mới
Chúng tôi hăng say xây lại cuộc đời.
Than rào rào như sóng nước xa khơi,
Thuở cha sinh quen làm muối trắng ngời
Mắt tôi đặm thêm màu than óng ánh.
Quê hương muối, quê hương than sóng sánh
Đôi hoa tươi trổ nhánh Thái Bình Dương.
Lòng tôi đây, lòng tôi đó, yêu thương
Như nước biển viền quanh bờ Tổ quốc.
Đây bãi sú chiều hôm xao tiếng nước,
Lòng tôi dâng theo bãi đước chiều hôm.
Quê hương chưa liền lặn, gió nồm
Góp biển mặn trong cánh buồm sáng tối.
Lòng quê hương dạt dào than với muối,
Tôi than nồng, tôi muối mặn chờ nhau.
Hạnh phúc mai sau cười than mượt, muối phau
Dạo Trên Bờ Biển (Huy Cận)
I.
Trăng sáng trên bờ, sông loáng xa
Trăng cao trên biển đẹp mây ngà
Ta đi, chứng kiến tình trăng biển
Nghe vỗ bên lòng nhịp thiết tha.
II.
Sóng nói điều chi mãi chẳng thôi
Tiếng riêng tạo hoá nói cùng người
Dạt dào sự sống rằng không mỏi
Trong, mặn làm nên nụ sóng cười.
III.
Sóng xao tiếng lụa, bờ yên ngủ
Sóng đổ liên hồi nhịp thở quen
Như trẻ ngủ con ôm vú mẹ
Đất nằm ôm biển lắng triều đêm.
IV.
Sao sáng lưng trời gió thổi nhen
Bếp đêm vũ trụ lửa soi bền
Ta đi bên sóng, làm thơ dệt
Giữa ánh sao và ánh lửa nhen
Một Đêm Thức Trong Mưa Bão (Huy Cận)
Một đêm Cẩm Phả tôi thức trong mưa bão
Trên biển đen nghe vạn đảo đi, về.
Giữa ban ngày đảo là núi mây che
Hay nắng choá nằm xoè đôi bãi cát.
Nhưng đêm tới đảo trở về bí mật,
Sóng tung xao trời đất lại sơ khai.
Đảo dường đứng chưa yên, như bầy thú rộng dài
Thuở tiền sử dọc ngang trên biển động…
Ấy là lúc biển ơi! Quần với sóng
Những thuyền chài chập chựng giữa luồng đen
Sự sống trên bờ thấp thoáng ngọn đèn
Giơ tay vẫy đoàn thuyền trong gió bão.
Lừa được sóng, lại phải lừa được đảo
Sóng như trăn rào rạo cái đuôi xanh,
Đảo như hùm giơ vuốt giơ nanh
Thuyền lướt tới, thuyền lại lùi trăm bận.
Là nước biển hay chính mồ hôi mặn
Ướt đẫm mình bạn lái giữa đêm tăm?
Sự sống còn, chỉ một cái trông nhầm
Là ván nát, là xương chìm với đá.
Biển ơi biển! Tháng ngày ngươi cho cá,
Bữa ăn đời cơm cá mặn mà.
Đời vui buồn có nửa biển trong ta,
Nhưng biển hỡi! Ngươi cũng là gió bão!
Vào đất nước ngươi vỗ triều sáng tạo,
Núi non xanh, người trí não thông minh;
Trong hoa thơm, trong tư tưởng có lân tinh
Của biển mặn trăm nghìn đời vỗ lại.
Biển ơi biển! Khúc nhạc đời ân ái!
Nhưng đất nước ta còn phải khom lưng
Chống với ngươi, chống loạn sóng thần dâng,
Chống bão gió như đoàn quân cường bạo.
Biển hỡi biển! Ta có lời nhắn bảo:
Rồi mai đây ta chặn bão của ngươi.
Trái đất vào tuổi cộng sản loài người
Thì trời biển cũng theo người đổi tuổi.
Đời ta sẽ mãi đậm đà với muối
Và thơm ngon cơm cá bữa ăn đời.
Sự sống lên triều dào dạt xa khơi…
Mưa Xuân Trên Biển (Huy Cận)
Mưa xuân trên biển, thuyền yên chỗ,
Tôm cá chắc đầy phiên chợ mai,
Sắm tết, thuyền về dăm khóm đỗ;
Đảo xa thâm thẩm vệt mưa dài.
Thuyền đậu thuyền đi hạ kín mui,
Lưa thưa mưa biển ấm chân trời
Chiếc tàu chở đá về bến Cảng
Khói lẩn màu mây tưởng đảo khơi.
Em bé thuyền ai ra giỡn nước,
Mưa xuân tươi tốt cả cây buồm.
Biển bằng không có dòng xuôi ngược,
Cơm giữa ngày mưa gạo trắng thơm.
Ở trên là những bài thơ về biển của nhà thơ Huy Cận muốn gửi đến các bạn, hi vọng rằng các bạn sẽ yêu thích những tập thơ ở trên, và hiểu về biển trong thơ của Huy Cận, bạn có thể truy cập vào danh mục thơ Huy Cận để xem nhiều bài thơ khác của ông các bạn nhé.
- Tập 16 Bài Thơ Hay & Nổi Tiếng Của Nhà Thơ Huy Cận (Cù Huy Cận)
- Tập 14 Bài Thơ Tình & Áng Thơ Tình Buồn Bã Tâm Trạng Của Huy Cận
- Tập 14 Bài Thơ Tình Yêu Lãng Mạn & Ngọt Ngào Của Huy Cận
- Tập 16 Bài Thơ Tả Cảnh Sắc, Quê Hương Đẹp & Ý Nghĩa Của Huy Cận
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Tập 14 Bài Thơ Về Biển Lãng Mạn & Sâu Đậm Của Nhà Thơ Huy Cận Của Tác Giả Huy Cận Thuộc Danh Mục Thơ Việt Nam Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- Tập 14 Bài Thơ Tình & Áng Thơ Tình Buồn Bã Tâm Trạng Của Huy Cận
- Tập 14 Bài Thơ Tình Yêu Lãng Mạn & Ngọt Ngào Của Huy Cận
- Tuyển Tập Thơ Tình Mùa Thu Hay & Nổi Tiếng Của Nữ Sĩ Anh Thơ
- Thơ Tình Mùa Hạ Quê Hương Hay & Nổi Tiếng Của Nữ Sĩ Anh Thơ
- Tuyển Tập Thơ Tình Mùa Đông Hay & Nổi Tiếng Của Nữ Sĩ Anh Thơ
- Tuyển Tập Thơ Về Đêm, Đêm Trăng, Đêm Rằm Nổi Tiếng Của Anh Thơ
- Tập 16 Bài Thơ Hay & Nổi Tiếng Của Nhà Thơ Huy Cận (Cù Huy Cận)
- Tập 16 Bài Thơ Tả Cảnh Sắc, Quê Hương Đẹp & Ý Nghĩa Của Huy Cận
Để Lại Một Bình Luận