Nhà thơ Mường Mán tên thật là Trần Văn Quảng, sinh ngày 20 tháng 5 năm 1947, quê ở xã An Tuyền, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên Huế. Trước năm 1975, ông tốt nghiệp tú tài phần thứ hai, và là cựu phóng viên chiến trường ở miền Nam. Hiện ông đang sinh sống tại thành phố Hồ Chính Minh với nghề kinh doanh. Trước đây, ông từng sáng tác: văn, thơ, kịch và họa sĩ. Ông là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và Hội Điện ảnh Việt Nam. Hiện ông đang công tác tại Công ty Văn hóa Phương Nam ở thành phố Hồ Chí Minh.
Người từng yêu thơ Mường Mán, hẳn sẽ nhớ ngay đến những vần thơ tình đầy lãng mạn, nhẹ nhàng và sâu lắng. Với Mường Mán, khi đọc thơ chúng ta phải đọc thì mới có thể cảm nhận được “một chút mưa thơm” thấp thoáng trong thơ. Dẫu rất bay bổng, nhưng có lúc lại đời thường đến đáng yêu. Những câu thơ viết nhẹ nhàng như không, nhưng thật ra đó là một sự chiêm nghiệm. Hôm nay, mời các bạn thưởng thức những bài thơ hay nhất hay nhất của Mường Mán, những bài thơ nổi tiếng của ông.
Con Gái (Mường Mán)
Con gái là chúa ngây thơ
Đã tròn mười bảy cứ vờ mười ba
Đã bảo rất ghét người ta
Đôi con mắt cứ thật thà đong đưa
Đang nắng sớm bỗng mưa trưa
Bao nhiêu thời tiết chẳng vừa màu pha
Để vẽ lúc tươi như hoa
Khi hờn như bão giông và vân vân
Con gái tứ thơ bâng khuâng
Khiến con trai bước lạc vần chiêm bao
Thoáng gặp, muối ngỡ ngọt ngào
Điệu đàng gừng vội trốn vào lời ca
Con gái khác với quê nhà
Sao xa cứ nhớ như là… tha hương
Trái Mơ (Mường Mán)
Ngày nào em đến thăm anh
Mang theo dăm trái mơ xanh đầu mùa
Đầu mùa mơ hãy còn chua
Như môi ai ngọt vì chưa đắng lòng
Tình đầu giờ hóa như không
Cánh chim mùa cũ sổ lồng bay xa
Đôi khi anh nghĩ thật thà
Trái chua thuở ấy không là… trái mơ.
Với Xuân Hà Nội (Mường Mán)
Mùa cốm xa rồi hương còn đây
Sâm cầm về đâu cánh nghiêng trời
Biếc xanh tà áo em qua ngõ
Gói cả sông hồ thương nhớ ai.
Heo may về phố cho khăn áo
Lũ lượt xuống đường đón gió mai
Em đi về phía xuân đang chớm
Ta ngẩn ngơ tìm phía nắng phai.
Trễ chuyến giao thừa không về kịp
Ta hái đóa quỳnh khuya lẻ loi
Đi từ năm cũ sang năm mới
Hoa lỡ thì mà người đâu hay.
Hoa đào qua phố rao xuân chín
Áo đào qua ngõ gọi thầm nhau
Hà Nội chừng như thôi trở rét
Đóa quỳnh chợt thức giữa chiêm bao.
Chào Mưa (Mường Mán)
Chào mưa quen chừng như bỗng lạ
Bầy sẻ ngoan về dưới hiên nhà
Tặng em chuỗi hót xanh mùa hạ
Thơm mơ gần và cả mộng xa
Chào mưa những hàng mi chớp vội
Rụng rất thầm kỷ niệm ngày qua
Vẫn còn mảnh gương con giữ lại
Để dành soi nỗi nhớ phôi pha
Chào mưa chiều lang thang quên lối
Con sáo buồn đứng trú gốc me
Mơ áo trắng ngày xưa quay lại
Chắp cánh bay qua phố ngàn hoa
Chào mưa, chào mưa, chào mưa bay
Qua sông bịn rịn nào ai hay
Em về một nửa mưa bên ấy
Buồn tôi chợt nắng phía bên này.
Lá Tương Tư (Mường Mán)
Sáng nay anh thấy mộng rất đầy
Mộng về theo những cánh me bay
Bay từ vai quên sang vai nhớ
Xanh cả hồn anh bé có hay?
Sáng nay anh thấy hai sao mai
Một trong mắt bé một trên trời
Tim vui anh thốt lên thành tiếng
Chợt thấy tình cười trong miệng ai
Sáng nay anh thấy mưa rất dài
Mưa từ quá khứ tới tương lai
Mưa trong cõi vắng anh ngồi đợi
Mưa ngập ngừng chân bé cõi ngoài
Sáng nay anh thấy một cánh diều
Mang tiếng cười ai vút lên cao
Anh vội xếp lòng thành đôi cánh
Ước được làm chim để bay theo
Sáng nay anh thấy một trời hương
Hương dâng lụt lội cả tâm hồn
Ô hay! mắt bé là thuyền giấy
Vừa chở Thu về đậu bến thương
Treo trong mắt bé một vầng trăng
Sáng từ mồng một đến đêm rằm
Soi đường tình ái cho anh tới
Dẫn lối cho hoa tìm đến ong
Quàng lên vai bé một giòng sông
Mênh mông non nước thuở tang bồng
Sông ru tóc ngủ sầu xa ngái
Sông chở phù sa ươm mắt trong
Vẽ lên trán bé những ngày mưa
Khăn quàng áo lụa dài rất thơ
Đôi bàn tay yếu như lá cỏ
Lùa xuống lòng anh lửa bốn mùa
Gắn trên môi bé một mặt trời
Đỏ chùm mộng chín tuổi đôi mươi
Cùng bâng khuâng nhớ năm mười bảy
Và nụ hôn tròn thơm ô mai
Thổi vào lòng bé một tiếng đàn
Anh nghe chầm chậm bước Xuân sang
Những đường tơ nõn rung như nắng
Thứ nắng không màu nhưng rất nhung
Lăn vào hồn bé một cỗ xe
Hai con ngựa trắng bước trong mê
Nhạc vàng khua rộn đôi vòng ngọc
Nhủ bé rằng anh sẽ trở về.
Gừng Và Muối (Mường Mán)
Thiếu anh. Ờ thiếu người ta
Thời gian bỗng thoáng như là biển khơi
Nhưng rồi sấp ngửa ta bơi
Bến không sóng vọng rã rời bờ xa
Thiếu anh. Chợt nhẹ như là…
Như tay đủ ngón thành ra tay thừa
Quần áo hóa rộng chẳng vừa
Cái ngọt đáng ghét cái chua lạnh lùng
Chợt hay cái thiếu khôn cùng
Con đường đã rẽ muôn trùng nhánh xa
Thôi thì gừng cứ cay và
Muối mặn vẫn mặn … hơn là thiếu nhau
Đồng Khánh Ngày Xưa (Mường Mán)
Răng mà cứ theo tôi hoài rứa
Cái ông ni mới dị chưa tề
Sớm trưa chiều ba bữa đi về
Đưa với đón làm chi không biết
Ôi đôi mắt chi mà tha thiết
Đừng có nhìn làm loạn bước tui đi
Lá thư tình ông gửi làm chi
Cha mạ biết rầy la tui chết
Ông tán tỉnh làm chi không biết
Tui như ma như quỷ dưới âm ty
Nói hoài lời hoa mỹ làm chi
Tui còn nhỏ chuyện tình răng biết được
Tội tui lắm cách cho vài bước
Đừng đi gần hai bước song đôi
Xa xa cho kẻo bạn tui cười
Mai vô lớp cả trường dị nghị
Theo chi rứa răng mà không biết dị
Thôi được rồi đưa lá thư đây
Mai tan trường đợi ở gốc cây
Tui sẽ tới trả lời cho biết.
Trời Làm Mưa Ướt Áo O Rồi! (Mường Mán)
Nì O tê răng mờ đứng đó
Lớp anh tan buổi học trưa về
Sáng vàng thu trời mưa nho nhỏ
Chờ ai răng O nớ, mưa tề!
Đôi mắt nhỏ ngẩn ngơ đến tội
Sợ chi mô lũ bạn anh hiền
Răng O để gió bay tóc rối
Bạn bè mô (mờ) đứng một mình riêng
Cặp của O màu xanh lá mạ
Vở của anh bọc giấy hồng điều
Răng nhìn anh đỏ hồng đôi má
Tên chi nì… nói để anh kêu
Tường trường anh có hàng rêu tím
Đẹp chi mô mờ cứ nhìn hoài
Tà áo O làm chi nên tội
Răng cứ vò nhăn giữa bàn tay
Bạn bè anh về rồi, O nớ!
Còn ai mô mà phải ngại ngùng
Trời mưa lớn ôm giùm sách vở
Anh căng dù hai đứa che chung
O cảm ơn anh làm chi rứa
Răng không về hai đứa có đôi
Mà đi giữa mùa thu tiếc nuối
Trời làm mưa ướt áo O rồi!
Qua Mấy Ngõ Hoa (Mường Mán)
Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi O nớ… chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ơi là tội!
Tay nhớ ai mà tay bối rối
Áo thương ai lồng lộng đôi tà
Đường về nhà qua mấy ngõ hoa
Chớ có liếc mắt nhìn ong bướm
Có chi mô mà chân luống cuống
Cứ tà tà ta bước song đôi
Đi một mình tim sẽ mồ côi
Tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp
Để tóc rối cần chi phải kẹp
Nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền
Buộc hồn O vào những cánh chim
Bay lên đỉnh hồn anh ngủ đậu
Cứ mím môi rứa là rất xấu
O cười tươi duyên dáng vô cùng
Cho anh nhìn những hạt răng xinh
Anh sẽ đổi ngàn ngày thơ dại
Mi khẽ chớp nghĩa là sắp háy
Háy nguýt đi giận dỗi càng vui
Gót chân đưa bước mộng bồi hồi
Anh chợt thấy trần gian quá chật
Không ngó anh răng nhìn xuống đất
Đất có chi đẹp đẽ mô nờ
Theo nhau từ hôm nớ hôm tê
Anh hỏi mãi răng O không nói?
Tình im lặng tình cao vời vợi
Hay nói ra sợ dế giun cười
Sợ phố ghen đổ lá me rơi
Sợ chân bước sai hồi tim nhịp
Cứ khoan thai rồi ra cũng kịp
Vạn mùa Xuân chờ đón chung quanh
Vạn buổi chiều anh vẫn lang thang
Vẫn theo O giờ về tan học
Từ bốn cửa Đông Tây Nam Bắc
Đến bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
Theo nhau về như sáo sang sông
Như chuồn chuồn có đôi có cặp
Chim chìa vôi chuyền cành múa hát
Trên hư không ve cưới mùa Hè
O có nghe suốt dọc đường về
Sỏi đá gọi tên người yêu dấu
Hoa tầm xuân tím hoang bờ dậu
Lòng anh buồn chi lạ rứa thê
Nón nghiêng vành nắng chết đê mê
Anh mê sảng theo chiều tắt chậm
Chiều đang say vì tình vừa ngấm
Hai hàng cây thương nhớ mặt trời
Chiều ni về O nhớ thương ai?
Chiều ni về chắc anh nhuốm bệnh
Thuyền xuôi giòng, ngẩn ngơ những bến
Anh như là phố đứng trông mưa
Anh như là quế nhớ trầm xưa
Sợ một mai O qua mất bóng
Một mai rồi tháng năm sẽ lớn
O nguôi quên những sáng trời hồng
O sẽ quên có một người mong
Một kẻ đứng dọc đường trông đợi
Còn nhớ chi ngôi trường con gái
Lớp học sầu khung cửa giờ chơi
Cặp sách quăng đâu đó mất rồi
Vì O bận tay bồng, tay bế
Chuyện hôm ni sẽ thành chuyện kể
Những lúc chiều đem nắng sang sông
O bâng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng
Mình nhớ ai mà buồn chi lạ!
Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi O nớ chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ơi là tội!
Đi Qua Trăm Đỉnh Mưa Rào (Mường Mán)
Ngày nắng nhớ đêm sương ngùi
Xuống biển nhớ núi lên đồi nhớ khe
Dầm mưa thu nhớ đêm hè
Ở đồng nhớ cõi đi về phố đông
Loay hoay hạt bụi sắc không
Trở lòng nghe hổng giữa lòng bao la
Quẩn quanh trong cõi người ta
Đôi khi trơ trấc như là cội cây
Đôi khi thoắt vơi thoắt đầy
Phần người phần thú bầy hầy khó phân
Ôm vai Lan, nhớ môi Vân
Ăn đường thấy mặn, cắn gừng thấy chua
Ngỡ thắng rồi bỗng thấy thua
Cái tôi sấp ngửa cho vừa cuộc chơi
Cái tâm vốn chẳng lắm lời
Đôi khi chống dập đỡ vùi suýt tan
Đi qua mặt đất ngổn ngang
Một ta mờ mịt giữa ngàn múa may
Cảm ơn em đã cho vay
Chút tình muối mặn để ngày nhớ ơn
Để đêm ngát mộng bình thường
Trái tim cỏ úa hóa vườn chiêm bao
Đi qua trăm đỉnh mưa rào
Ơn em ngọn nắng ngọt ngào khuya nay
- Tuyển Tập 5 Bài Thơ Tình Tiếng Huế Hay & Dịu Dàng Của Mường Mán
- Tuyển Tập 10 Bài Thơ Mùa Xuân Hay & Nổi Tiếng Của Mường Mán
- Chùm Thơ Mùa Xuân Mơn Mởn, Trẻ Trung & Sôi Nổi Của Xuân Diệu
- Tập 13 Bài Thơ Về Trăng Hay & Bất Hủ, Nổi Tiếng Của Hàn Mặc Tử
Ở trên là tuyển tập 10 bài thơ hay và nổi tiếng của Mường Mán, nhưng bài thơ rất lãng mạn, nhẹ nhàng và sâu lắng. Hi vọng các bạn sẽ yêu mến những bài thơ trên, nếu có thiếu sót xin mời các bạn đóng góp ngay bên dưới để được bổ sung. Hàng ngày, vẫn có những bài thơ tình hay, thơ tình yêu buồn được sưu tầm và đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog ChieuTa.Com, đừng quên thường xuyên ghé thăm để cập nhật những bài thơ hay và mới nhất mỗi ngày, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Tuyển Tập 10 Bài Thơ Nổi Tiếng Của Mường Mán (Trần Văn Quảng) Của Tác Giả Trần Văn Quảng Thuộc Danh Mục Chùm Thơ Bất Hủ Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận