Người ta bảo sau khi không có ai bên cạnh để yêu thương người ta thường cảm thấy cô đơn.
Có lẽ vậy là đúng cơ mà chưa đủ. Đối với tôi cô đơn chính là dù xung quanh có rất nhiều bạn nhưng để tìm được một người tâm sự lại chẳng có. Tôi tự hỏi có phải là mình chưa đủ tốt? Có phải mình chưa đủ cởi mở với mọi người, thu mình vào một góc cách xa thế giới ngoài kia?
Trong cuộc sống thân thiết với một người thật khó. Làm gì có người nào đủ dành chút thời gian của mình để nghe mình kể lể, tâm sự này nọ. Nhiều khi phiền lắm. Phiền vì cái tính lắm chuyện, phiền vì bản thân rắc rối. Ừ rồi cũng kiếm được một người thân thiết tâm sự đấy nhưng mà người ta lại chẳng thể hiểu nổi mình, họ nghe câu chuyện của mình rồi cũng xếp vào bên cạnh hoặc cũng dần quên lãng. Chẳng một ai đủ hiểu, đủ để tôi trút bầu tâm sự.
Tôi cô đơn trong chính cuộc sống mà tôi coi là có nhiều bạn nhất. Một vài người bản thân tôi cho rằng hiểu tôi nhất lại không ở bên tôi nữa..dần dần có mối quan hệ, quan tâm khác hơn tôi. Phiền lòng thật.
Cô đơn là khi không có một người thậy sự thâ thiết để mình trút bầu tâm sự.
Không biết nói cho ai cả, không biết xả bao nhiêu nỗi uất hận,tủi nhọc vào đâu.
Nhiều lúc yếu đuối lắm, muốn khóc lắm lại phải nuốt nước mắt mà gắng lên.
Bài Viết Liên Quan:
- Viết Về Mùa Đông & Câu Truyện Ngắn Về Mùa Đông Rét Mướt
- Ask: Bạn Tìm Thấy Bí Mật Nào Trong Điện Thoại Của Người Yêu?
- Xin Chào, Những Dịu Dàng Và Đấm Say…
- Tản Mạn: Chọn Người Yêu Mình Hay Người Mình Yêu?
- [Tự Sự] Chuyện Yêu Đương Những Người Đã Lớn
- Tản Văn: Loay Hoay Giữa Lòng Sài Gòn
- Tản Văn: Có Những Ngày Như Thế – By Chang
- Tản Mạn Tháng 12! Tháng Của Những Kẻ Tự Tình Với Cơn Lạnh Ngoài Kia
Để Lại Một Bình Luận