Chùm Thơ Về Tây Nguyên Đại Ngàn!
Mỗi vùng, miền của đất nước đều có những vẻ đẹp riêng, lấp lánh trong thơ ca. Và Tây Nguyên đại ngàn chỉ có cái nắng và gió, nhưng lại để lại những vấn vương của nhiều thi sỉ, từ đó ra đời nhiều bài thơ về Tây Nguyên rất hay. Sự hồn hậu trong sáng đẹp đẽ nhân ái giản dị chân chất của Tây Nguyên hiện lên. Đời sống tinh thần phong phú mãnh liệt kiêu hùng của Tây Nguyên hiện lên. Tây Nguyên là rễ, là thân, là cành, là lá, là hoa, là quả, là hương vị làm nên hồn thơ, sức sống, sự lôi cuốn hấp dẫn trong từng bài thơ về miền đất đỏ này.
Dưới đây là những bài thơ tình yêu viết về vùng đất Tây Nguyên bạt ngàn, nắng và gió. Đó là những vần thơ thể hiện tình yêu quê hương tha thiết của những người con Tây Nguyên cũng như những ai từng đến và yêu mến vùng đất này. Bên cạnh đó là tình yêu đôi lứa thật thắm thiết gắn liền với Tây Nguyên yêu thương…
Má Hồng Tây Nguyên – Tác Giả: Nguyễn Đình Huân
Anh lại lên Tây Nguyên đầy nắng gió.
Đồi núi chập chùng đất đỏ ba dan.
Hoa Dã quỳ trong sắc nắng tươi vàng.
Trời se lạnh mùa đông sang rồi đó.
Anh không biết có ai còn nhớ.
Những ngày đầu ta bỡ ngỡ khi xưa.
Lên Tây Nguyên năm ấy cuối mùa mưa.
Cà phê mới ra hoa vừa trắng xoá.
Mình tới công trình ngổn ngang đất đá.
Cùng dựng xây với tất cả quyết tâm.
Cứ ngày đêm ta kiên nhẫn âm thầm.
Đổ mồ hôi dù mưa dầm nắng lửa.
Bao khó nhọc đâu cần chi nói nữa.
Để hôm nay cho hồ chứa mênh mang.
Nước hồ xanh là nước bạc nước vàng.
Cho Tây Nguyên xanh bạt ngàn cây cối.
Cho mùa xuân em mang tà áo mới.
Về Tây Nguyên em có đợi anh không.
Sao gặp em anh thấy má em hồng.
Xa Tây Nguyên anh vẫn mong trở lại.
Chiều Tây Nguyên – Tác Giả: Lê An
Dặm trường cách biệt mấy quan san
Đâu đó xa đưa tiếng đại ngàn
Chiều xuống phủ mờ dòng thác vắng
Nắng tàn trải nhẹ dãy đồi hoang
Tương tư sơn nữ dừng bên suối
Xao xuyến chàng trai nhẹ bước sang
Đôi mảnh tim nồng đang rực cháy
Tây nguyên lặng lẽ bóng đêm tràn.
Lên Tây Nguyên Đi Anh – Tác Giả: Nguyệt Lặng
Hãy một lần lên Tây Nguyên đi anh
Gió đại ngàn yên lành vi vút thổi
Đêm trong veo tiếng đàn Tơ-rưng trỗi
Điệu bổng trầm mang nỗi nhớ mênh mông
Khi chiều về lặng đứng giữa rừng thông
Ngắm hoàng hôn chênh chếch bóng nghiêng tà
Cỏ lau trắng ngã ườn theo gió xõa
Se dịu lòng chiều yên ả anh ơi!
Đang tháng bảy mưa cứ bất chợt rơi
Đến thật nhanh và cũng rời chớp nhoáng
Có đôi khi trời hanh khô hạn hán
Nắng cháy mình nhưng gió vẫn êm ru
Đường dốc ngoằn ngoèo khúc khuỷu hoang vu
Nhưng đẹp anh à! Rừng su xanh ngát
Mùa Cà-phê hoa tỏa hương ngào ngạt
Trắng muốt ven đường đẹp lắm sắc trưng
Vách đá cheo leo hoa cỏ vẫn cứ trườn
Vẫn khoe sắc điệu đà trong nắng sớm
Đàn bướm ong bay chập chờn mơn trớn
Cho đất trời thêm đượm vẻ nên thơ
Có dòng sông Sê-rê-pốc hiền từ
Nuôi dòng thác Đờ-ray-nu(Dray-rur) êm-dữ
Lúc ru lòng khi thét động rừng thiêng
Xé toạt đêm với tiếng gầm hoang dã
Thác Đờ-rây-sáp (Dray-sáp) chung dòng rền rã
Thoảng khói sương bay trắng xóa ảo mờ
Những khối đá nhấp nhô bờ rêu xõa
Tựa bức rèm ẩm ướt khỏa nền xanh
Hãy một lần lên Tây Nguyên nhé anh!
Xem điệu nhảy bập bùng bên bếp lửa
Tiếng cồng chiêng rộn rã giữa đất trời
Cùng cảnh sắc hoang sơ miền sơn cước
Lên nhé anh! Để cùng em sánh bước
Nơi từng nghe thủ thỉ ước mộng em
Nơi đợi anh bao nhung nhớ êm đềm
Nơi gọi anh với nỗi niềm tha thiết
Anh của em! Phương trời xa có biết?
Khi dạo đồi chè xanh biếc mênh mông
Em nhớ anh nỗi nhớ cứ bềnh bồng
Bởi quê anh những rừng chè bát ngát
Lên nhé anh! Vào ngày xuân tươi mát
Hay hạ về đẫm ướt những cơn mưa
Mà quê em chẳng đủ được bốn mùa
Chỉ có mùa nắng và mưa anh ạ!
Em sẽ kể anh nghe điều rất lạ
Trong tuổi thơ đầy khờ khạo của em
Rồi anh cười nghiêng ngả cho mà xem
Rồi lại bảo: Em của anh thiệt ngốc!
Gởi Cho Em – Tác Giả: Đỗ Ngọc
Gởi cho em nỗi nhớ Tây Nguyên
Qua vần thơ thơm mùi đất đỏ
Con cánh cam với đôi cánh nhỏ
Bay vào không trung chẳng chút lụy phiền
Gởi cho em chút nắng gió Tây Nguyên
Giọt mồ hôi mỏi mòn năm tháng
Đổ đòng đòng rẫy nương dù mưa hay hạn
Trân trọng bát cơm quý hạt lúa nước mình
Gởi cho em trăng Tây Nguyên gợi tình
Cô sơn nữ đắm mình ra sông tắm
Bí huyền đêm bí huyền thăm thẳm
Dưới trăng tà có hai người hôn nhau
Gởi cho em trời Tây Nguyên đầy sao
Con đom đóm ngôi sao của đất
Chút tình người đậm đà chân thật
Quên mình quên cả lúc dối gian
Cúc Tây Nguyên ngả ánh thu vàng
Hạ gắt gai chào mua xuân ấm áp
Lửa bập bùng nồi bánh chưng hăm chín
Bên tiếng cười nghi ngút khói tỏa hương
Được không anh gởi cho em nhánh sương
Cài lên tóc kiêu sa ngà ngọc
Lạnh miền Nam tan ra mấy chốc
Được không anh gởi cho em cuộc đời?
Chiều Tây Nguyên – Tác Giả: Nguyễn Hữu Thành
Buâng khuâng bởi tại một chiều
Tây Nguyên gió nhẹ hiu hiu thấy buồn
Ước gì như cánh chuồn chuồn
Khi vui ta đậu, lúc buồn ta bay
Xôn xao phố thị bao ngày
Bây giờ về lại nơi đây thấy buồn
Hay là ta sẽ lấy chồng
Nhưng ta đâu dám mặn nồng cùng ai?
Trăm năm cả quãng đường dài
Cuộc đời con gái mười hai bến sình
Nên ta không dám chung tình
Mà ta can đảm sống mình được sao?
Thật đời lắm nỗi lao đao
Suy đi, ngẫm lại xuyến xao dạ mình
Cà phê từng giọt lặng thinh
Đắng lòng ta lại linh tinh nữa rồi
Nhớ Lắm Tây Nguyên – Tác Giả: Đăng Quốc Trình
Tây nguyên chửa biết muốn bay vào
Rảnh rỗi hưu nhàn lẫn ước ao
Quá tiện anh em mời tới tấp
May nhiều bạn hữu gọi lao xao
Vào nơi chủ đất cà phê lắm
Ghé tới thăm vườn trái vụ cao
Cảm tưởng như mình đang lạc bước
Mơ màng cứ ngỡ giấc chiêm bao
Đến Với Tây Nguyên – Tác Giả: Thích Nguyễn
Tôi đã đến đất Tây Nguyên hùng vĩ
Nơi gió đại ngàn tắm mát những dòng sông
Đến những buôn làng, bên nóc nhà Rông
Uống rượu cần trong lửa hồng đêm hội
Tôi được nghe những trường ca thần thoại
Khan đăm san qua lời kể già làng
Đất Tây Nguyên với khát vọng ngàn đời
Thuần voi dữ, tiếng cồng chiêng vọng mãi
Đến Tây Nguyên tôi gặp người con gái
Nàng H. Bia trong trang sử thi xưa
Vẫn hoang dã với tình yêu rực lửa
Mắt mơ màng, men rượu ấm nồng say
Nhấp cà fe miền đất đỏ ban mê
Ngọn lửa bập bùng sống cùng điệu nhảy
Tiếng hát Cao Nguyên âm vang rừng núi
Tiếng đàn T. Rưng đám đuối đến mê lòng
Đất Tây Nguyên nắng gió đến mênh mông
Mây nhởn nhơ bay trên nền trời xanh thẳm
Người Tây Nguyên luôn tràn đầy nhựa sống
Yêu quá nơi này… Ôi! Yêu quá… Tây Nguyên…
Tây Nguyên Nơi Anh Ở – Tác Giả: Hữu Nghĩa
Mặt trời lấp ló ngang đầu núi
Lấp lánh ánh vàng lấm tấp rơi
Cựa mình hoa chuối phe tàu lá
Ngọn cỏ mượt mà sương long lanh.
Tây nguyên đẹp lắm ngày như thế
Mùi hương náo nức hoa cà phê
Thoảng trong tiếng suối đàn lách cách
Nắng mới lay màu mấy quả chanh.
Ở đây anh ở nơi anh ở
Vườn mía phơi cờ chớm khói mơ
Liu hiu gió lạnh mờ hương sắc
Nhánh mai lá động ngóng xuân về
Mùa Nắng Tây Nguyên Quê Anh – Tác Giả: Trần Sơn Hải
Mùa nắng thênh thang những trời
Lồng lộng những gió, lời lời máy reo
Mùa nắng bầu trời trong veo
Hương cà ngây ngất, tình gieo lòng người
Mùa nắng trăng sao sáng ngời
Rì rào lá hát muôn lời quê hương
Mùa nắng nắng vàng muôn phương
Vút cao én liệng vẽ đường mộng mơ
Mùa nắng chiều tím ảo mờ
Ấp ủ núi biếc, ru hờ con tim
Mùa nắng gió đưa con tim
Bay bổng trời rộng đi tìm Đam Xan
Mùa nắng sương sớm mơn man
Ấp ôm nương rẫy bạt ngàn cà phê
Rừng chiều trải lá vàng hoe
Thác thanh giọng hát, duyên quê ngọt tình
Mùa nắng thả chiếc nôi tình
Cho ta sáu tháng đón mình đi chơi.
Đêm Lửa Tây Nguyên – Tác Giả: Lý Viễn Giao
Đêm lửa Tây Nguyên
Lời cồng chiêng rực cháy
Gió quát rừng già
Cao nguyên bừng dậy
Đêm lửa Tây Nguyên
Gái trai nhịp nhàng nhún nhẩy
Mắt nhìn thấu mắt
Tay nối dài tay
Lũ voi đại ngàn ngúc ngắc
Bành gỗ rung rinh cười
Đêm lửa Tây Nguyên
Rượu vít cong vòi
Khói thuốc cuộn tròn xoáy ốc
Thác réo gầm trời
Đuốc bay trùm dốc
Ngàn sâu
Nhấp nháy sao rơi
Đêm lửa Tây Nguyên
Vang vọng lời nguyền
Hồn nước linh thiêng
Lửa ra Biển đảo!
Hè Tây Nguyên – Tác Giả: Đặng Đạt
Hè về Đất Đỏ Tây Nguyên
Chói chang nắng gắt qua triền đồi cao
Tây Nguyên gió thổi từ Lào
Mang luồng hơi nóng thổi vào Pleiku!
Quen Người Sơn Nữ ưu tư
Tình Yêu Phố Núi sương mù có Em
Tình vào Ký Ức dịu êm
Phượng Hồng đỏ thắm bên thềm Tình Yêu!
Tây Nguyên Phố Núi tiêu điều
Chiến Tranh tàn phá bao nhiêu Xóm Làng?
Mùa Hè Năm đó tan hoang
Giặc từ phương Bắc tràn lang Trấn Thành!
Gây bao chết chóc nỡ đành
Người Dân vô tội chúng sanh đọa đày
Hè trong khói lữa đạn bay
Sanh linh đồ thán giặc vây Trận tiền!
Làm cho Vùng Đất Tây Nguyên
Màn Trời Chiếu Đất đảo điên lòng Người
Gây bao Sầu Khổ mọi nơi …
Tây Nguyên triệt thoái viết lời Sữ Xanh!…
Đoàn Quân di tản có Anh
Làm kẽ Chiến Bại Mộ Xanh bao người?
Tình Yêu Thời Chiến rã rời…
Đôi Ta lạc mất một Đời còn vươn!
Không lời Từ Biệt Yêu Đương
Kễ từ dạo đó đêm trường vấn vương
Nhớ Người Sơn Nữ còn thương!
Tây Nguyên một thuở Tình Trường Đôi Ta!
Tây Nguyên – Tác Giả: Phạm Thị Xuân Quỳnh
Một thời tuổi thơ, mênh mông năm tháng
Tôi lớn lên từ đất trời Tây Nguyên
Đất Tây Nguyên, đất đỏ những con người
Trời Tây Nguyên, trời rộng rộng bao la
Người Tây Nguyên, mà rất đỗi hiền hoà
Làm ấm lên trang sử đỏ nước nhà
Những năm tháng tôi lớn lên cùng mây
Và cùng cả những con người nơi đây
Những năm tháng tuổi thơ tôi nhớ mãi
Cùng bè bạn bắt cá rồi dầm mưa
Những năm tháng dắt trâu rồi thả diều
Cùng nô đùa trên những cánh đồng khô
Làm đen rạm những đứa con Tây Nguyên
Lớn lên rồi tôi muốn trở lại đó
Một nơi ấm áp nụ cười trẻ thơ
Một nơi cùng tuổi thơ tự bao giờ
Lòng tôi luôn nhớ mãi
Tây Nguyên Đại Ngàn – Tác Giả: Đoàn Minh Hợp
Ta lên mây gió đại ngàn
Con sông con suối miên man rì rào
Ta lên rường gỗ non cao
Chim kêu vượn hú chào mào hót ca
Dặm dài uốn lượn đi qua
Mênh mông trang trại vườn hoa trãi dài
Cao su thẳng tắp tường xây
Cà phê trĩu hạt đong đầy niềm vui
Tiêu cay ngào ngạt nách gùi
Vụ mùa gặt hái lui hui giữa rừng
Rộn ràng giai điệu từng tưng
Cồng chiêng tấu nhịp ăn mừng bội thu
Cây nêu, ghè rượu tâm đầu
Vây quanh bếp lửa đêm thâu gẩy đàn
Triền triền màu mỡ ba zan
Xa xa tầm ngắm mộng vàng sống sinh
Thôn nữ chất phát nghĩa tình
Hồn đôi mắt biếc lung linh láng giềng
Ngọt ngào lắng đọng vô biên
Chất chứa huyền bí, lời nguyền dấu yêu!
Tây Nguyên, Một Lần Về! – Tác Giả: Thượng Tấn Đạt
Sáng cuối thu tiết trời se se lạnh
Chuyến xe đò rời khỏi bến yêu thương
Chân không bước mà lòng bao vội vã
Tây Nguyên ơi! mong mỏi một lần về.
Bàn chân nhỏ giữa Tây Nguyên lộng gió
Nắng hoàng hôn lấp lánh cuối chân đồi
Ôi bạt ngàn, trời, mây và gió thổi
Như đón chào người lữ khách xa quê
Nói cùng ta, hỡi Tây Nguyên hùng vĩ!
Đôi tay nào đã khắc họa nên em?
Là sương máu của bao nhiêu thế hệ?
Đôi tay trần, khắc khổ chốn rừng thiên.
Nói cùng ta, hỡi bạt ngàn nương rẫy!
Đôi chân nào đã mở lối rừng sâu?
Từ rừng hoang vu, thành nơi trú ngụ
Có sức người sỏi đá cũng nở hoa
Nói cùng ta, những con người biệt xứ!
Rời quê hương, dấn thân tạo nên hình
Một Tây Nguyên vương mình từ hoang dại
Nay trở thành phố thị chốn phồn hoa
Từ con đường thảm nhựa, bê tông hóa
Đến chung cư, phố thị mọc liền kề
Những con suối đổ về từ vô tận
Nàng Tây Nguyên, làm say đắm lòng người
Chân ta bước giữa muôn trùng bốn bể
Ôm yêu thương, hôn nhẹ tiếng rì rào
Mắt nhắm khẽ, mà lòng đang thổn thức
Ôi Tây nguyên!… đến hẹn… ta lại về.
Bản Sắc Tây Nguyên – Tác Giả: Nặc Danh
Chiều lên bản thượng ngắm mây trời
Bỗng thấy nàng hoa nở nụ cười
Thiếu nữ quê mình trông đẹp nhỉ
Trai làng ngó mãi chẳng hề lơi
Hoàng hôn phủ bóng nào đâu thẹn
Nắng đã tan dần lại thảnh thơi
Cảnh sắc nơi này… Ôi! tuyệt mỹ
Miền cao rạng rỡ nét xuân ngời.
Chiều Tây Nguyên – Tác Giả: Hương Thu
Giữa chiều thơm hoa cỏ
Em chạm hồn Tây Nguyên
Đóa môi trần bỏ ngõ
Một chút lòng chung chiêng
Sông trở về nguồn cội
Trầm tích ngày xanh rêu
Gió ngàn tha thiết gọi
Đá nghìn năm cô liêu
Hồn cổ thi lên tiếng
Vó ngựa xưa trở về
Tưởng chừng như tráng sĩ
Cúi đầu biệt sông quê
Ơi chàng trai phố núi
Tiếng khèn rộn trên nương
Nhớ ai mà bổi hổi
Gọi trong chiều yêu thương
Buồn Vọng Tây Nguyên – Tác Giả: H. Man
Dù đêm sương bay giăng giăng phố núi
thịt da thoảng hương hoa cà phê
Vòng tay không lơi
môi thơm, tóc rối
cũng không giữ được ngày anh quay về
Em níu tình duyên
tơ sợi mong manh
Là nắng vàng run trên lá trên cành
Cho những giọt sương vỡ tràn trên mắt
cho phiến âm buồn tàn rụng quanh anh
Tiếng con vượn hú
hàng cây chon von
Tiếng của tình yêu réo điệu hư mòn
Rồi mịt mù xa những đèo với núi
Tình ơi! Sao nỡ một đời héo hon?
Ngực Trần Tây Nguyên – Tác Giả: Nguyễn Minh Dũng
Tần ngần ngọn núi
Bàng bạc mây trời
Nắng “đen” nương rẫy
Ngực trần em phơi.
Cái chân đã mỏi
Cái bụng đòi ăn
Bàn làng dời đổi
Kêu “Giàng” bặt tăm!
Dật dờ Mang “tác”
Lơ ngơ suối ngàn
Chim “gù” khoắc khoải
Khoai, lúa lặng câm!
Núi nghiêng xuống đồi
Nắng vàng xôn xao
Xanh thấp mây trời
Ngực trần nôn nao…
Con chim dừng cánh
Mang tác ngẩn ngơ
Miên man suối ngàn
Mầm gì… tách vỏ?
Bản làng bỗng lạ
Cái đất chợt thơm
Ơ! Cây biết “khóc”
Giọt “lệ” trắng ngần!
Già làng học chữ
Thầy “mo” mịt mù
Đói nghèo xa khuất
Sau tán cao su…
Anh mời bạn vui
Nghiêng “ché” rượu cần
Nhà rông lễ hội
Cồng – Chiêng bập bùng…
Tây nguyên – mùa xuân
Bản làng tươi trẻ
Rực rở lan rừng
Ngực trần đầy hương…
Tây Nguyên Ngày Trở Lại – Tác Giả: Nguyễn Đình Xuân
Vẫn biết con đường về bản
Gập ghềnh đồi núi
Rừng xa bóng nhà Rông
Không con gái ngực trần tắm suối
Đá cạn mòn sau cơn lũ hoang.
Tây Nguyên mùa hành quân
Cơn sốt rét đeo vai
Dốc ngược bình tông ước giọt sao trời
Người lính không trở lại
Sau phiến đá làm dấu lẫn màu thời gian
Vẫn hằn thâm môi đồng đội
Những ngày lần rừng tìm anh.
Tây Nguyên đón ta trở lại
Tháng chín đong đầy nỗi nhớ vì mưa
Thương cúc quỳ vàng khô rừng khộp
Em có còn nhớ khát năm xưa?
Tháng Ba Tây Nguyên – Tác Giả: Thân Như Thơ
Tháng ba mùa con ong đi lấy mật
Mùa con voi xuống sông hút nước
Mùa em đi phá rẫy làm nương
Anh vào rừng đặt bẫy cài chông
Tháng ba sớm sớm mẹ ra rừng
Theo dấu chân rùa đi tìm nấm mối
Chiều chiều cha chọn một góc vườn
Dạy con trai phóng lao trừ hổ báo.
Tháng ba mùa hoa bông đang nảy nở
Cho con công múa, cho con cá bơi
Bông không rụng xuống lòng suối nhỏ
Tung lên trời vạn cánh sao rơi
Bông lách bay để lại nụ cười.
Tháng ba rừng Tây Nguyên hoa thắm đỏ
Làng buôn vang tiếng chiêng múa hát
Bồy chim muông cất cánh rợp trời
Sông từng đàn con cá lội bơi.
Tháng ba tay em dệt khăn hồng
Thêu cánh chim trời cho người em mến
Chiều chiều anh dựng lai nếp nhà
Phòng khi qua những đêm ngày giông bão.
Tháng ba trời trong xanh như suối ngàn
Cho em múa hát cho anh đánh chiêng
Chiêng anh rộn núi rừng buôn làng
Em ca giọng vút mây xanh
Chim hót theo nghe sao ngọt lành.
Tháng ba người Tây Nguyên chan chứa tình
Con tim xao xuyến đôi môi hé cười
Tháng ba mùa núi rừng sôi sục
Tháng ba mùa hạnh phúc Tây Nguyên
Ôi tháng ba tô thắm cuộc đời!
Vừa rồi là những bài tình thơ Tây Nguyên rất hay được sưu tầm từ nhiều tác giả, hi vọng rằng các bạn sẽ thích và yêu mến những bào thơ tình Tây Nguyên này. Hàng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn được sưu tầm và đăng tải trên danh mục thơ của Blog ChieuTa.Com. Hãy thường xuyên ghé thăm để đọc những bài thơ mới nhất, chúc bạn có những phút giây thư giãn bên những vần thơ.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết 17+ Bài Thơ Về Tây Nguyên Đại Ngàn Đầy Nắng, Gió & Mưa Tại Danh Mục Thơ Buồn Tình Yêu của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- 25+ Bài Thơ Tình Nghèo Tâm Trạng, Vì Nghèo Nên Anh Mất Em
- 45+ Bài Thơ Đêm Khuya Buồn & Cô Đơn Không Ngủ Được
- Thơ Tháng 10 Đất Trời & Cỏ Cây Nghiêng Mình Đón Mùa Thu Tới
- 35+ Bài Thơ Tháng 9 Bản Tình Ca Mùa Thu Buồn & Nỗi Nhớ
- Thơ Tháng 8, Tình Thơ Tháng Tám Thu Về Lãng Mạn & Dịu Dàng
- Tập 23+ Chùm Thơ Tháng 7 (July) Mưa Ngâu Buồn & Tâm Trạng
- Thơ Tháng 6 – Những Bài Thơ Tình Tháng Sáu Cô Đơn & Buồn
- Thơ Tháng 5 – Tuyển Tập 15 Áng Thơ Tình Buồn Tháng Năm
Để Lại Một Bình Luận