Bài thơ Buồn Trăng (Xuân Diệu), tác giả viết về một chàng thi sĩ buồn đêm trang. Bài thơ tình thơ thẩn dưới ánh trăng rộng nguy nga gió, mây trăng ngang hàng tự bao giờ, sao vàng thì lẻ loi, trăng thì một chiếc, đêm buồn tê người men với tơ… Nỗi buồn cô đơn thể hiện qua trăng lặng lẽ như bong tuyết, trong suốt không gian tịch mịch đời.
Buồn Trăng (Xuân Diệu)
Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ;
Thương ai không biết, đứng buồn trăng.
Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió,
Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng.
Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa,
Bao giờ viễn vọng đến bây giờ.
Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc;
Đêm ngọc tê ngời men với tơ…
Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời,
Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi.
Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết,
Trong suốt không gian, tịch mịch đời.
Gió nọ mà bay lên nguyệt kia,
Thêm đem sương lạnh xuống đầm đìa.
Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ,
Hoa bưởi thơm rồi: đêm đã khuya.
Bài thơ về trăng đêm buồn hay và ý nghĩa khi tác giả mượn ánh trăng viết về chàng thi sĩ. Bạn có cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Buồn Trăng” (Xuân Diệu – Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Trong Tập Gửi Hương Cho Gió (1945) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận