Bài thơ Đi Dạo (Xuân Diệu), tác giả viết về một đời thong dong không nơi về. Mở đầu là một kẻ làm thơ… thẩn, dạo bước trên đường hỏi tình yêu giữa cảnh trời, gió chải trong đầu không biết lược, mây trời vờn qua mắt chứa xa khơi. Một đời phiêu bạc trong giang hồ mát tươi, nhưng chỉ biết đi chứ không có nơi đến của một chàng thơ… thẩn.
Đi Dạo (Xuân Diệu)
Tôi là một kẻ làm thơ… thẩn,
Đi hỏi tình yêu giữa cảnh trời.
Gió chải trong đầu không biết lược,
Mây vờn qua mắt chứa xa khơi.
Của nhành trĩu trĩu, lá âm âm
Tôi hiểu chờ riêng với muốn thầm.
Tiếng nhỏ vừa lan trong kẽ biếc,
Ấy là vạn vật nức xuân tâm.
Tôi để da tay ý dịu tràn
Gửi vào cây cỏ chút mơn man.
Chân trần sung sướng nghe da đất,
Tôi nhận xa xôi của dặm ngàn.
Bước bước giang hồ giữa mát tươi,
Đi thì có chỗ, đến không nơi.
Rồi khi nghỉ nhọc trong thân gió,
Tôi hớp trong tay những vốc trời…
Vương vấn bên mình một mối thương
Như chim nặng nghĩa với bông hường,
Tôi là một kẻ làm thơ thẩn
Cúi nhặt thơ rơi giữa sỏi đường.
Đoạn cuối bài thơ còn nói về sự vương vấn, những cành hoa và một kẻ làm thơ… thẩn. Bạn cảm nhận gì về bài viết này, để lại đóng góp của bạn ngay bên dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Đi Dạo” (Xuân Diệu – Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Trong Tập Gửi Hương Cho Gió (1945) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận