Bài thơ Không Sợ (Xuân Diệu), tác giả viết về nỗi sợ đi rừng. Trong bài thơ là những nỗi sợ và lo toan của người chiến sĩ, bằng chứng là có người lo mà đến gầy người. Có người sợ máy bay, người sợ cướp đường, người thì sợ nguời lạ bên mình đeo dao… nỗi sợ còn xen vào cả bửa cơm muối trắng rau xanh.
Không Sợ (Xuân Diệu)
Bước vào giai đoạn gay go,
Có người những sợ với lo mà gầy!
Ngày đi thì sợ máy bay,
Đêm đi tưởng tượng sợ tay cướp đường.
Sợ ra chiến đấu tiền phương,
Sợ vào hậu địch tai ương lắm bề.
Sợ rừng mây phủ núi che,
Sợ giang, sợ nứa xanh lè quanh năm.
Sợ oai con hổ nó gầm,
Lại còn sợ rắn, đêm nằm cũng kinh:
Đường rừng lặng ngắt, vắng tanh,
Sợ người lạ mặt bên mình đeo dao,
Sợ con suối lũ ào ào,
Sợ cây gió quật ngã vào nhà tranh;
Sợ muối trắng, sợ rau xanh,
Sợ già, sợ ốm, loanh quanh sợ hoài!
Chung quy: là sợ làm người;
Cớ sao không sợ mất đời tự do?
Để lòng sợ sợ lo lo,
Mà đem tin tưởng rèn cho tính tình.
Đã vào trong cuộc đấu tranh,
Chúng ta phải đứng thẳng mình, nhìn lên!
4-1953
Qua bài thơ các bạn cũng biết tác giả nói về nổi sợ của người chiến sĩ, nhưng vài câu thơ cuối chính là lời động viên, khi vào cuộc đấu tranh thì phải đứng thẳng mình nhìn lên. Bạn có cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay bên dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Không Sợ” (Xuân Diệu – Ngô Xuân Diệu) Của Tác Giả Xuân Diệu Trong Tập Ngôi Sao (1955) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận