Ở các bài viết trước, blog đã chia sẻ đến các bạn loạt những câu trích dẫn hay trong các tác phẩm của Tân Di Ổ. Thì ngày hôm nay, blog xin tổng hợp tại đây những dòng stt, quotes & trích dẫn hay trong truyện của Tân Di Ổ, những lời thoại hay nhất trong các tập truyện đang được các bạn trẻ yêu thích. Những trích dẫn ngôn tình lãng mạn giàu cảm xúc sẽ giúp bạn có những phút giây thư giãn tinh thần hay tìm một câu trích dẫn ngôn tình của Tân Di Ổ tặng ai đó.
Sẽ không nói thêm về các tác phẩm của Tân Di Ổ, nhìn chung đa phân tác phẩm của cô đều là thể loại ngôn tình lãng mạn, có những tập truyện mang lại những cung bậc cảm xúc khác nhau, những mở đầu đẹp rồi kết thúc buồn khó tả. Và hầu như truyện của Tân Di Ổ đều viết về tuổi thanh xuân, và đó là lý do khiến truyện của cô được các bạn trẻ Việt yêu thích.
Trích Dẫn Anh Có Thích Nước Mỹ Không
1. Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác
2. Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.
3. Chuyện đời làm sao có thể lưỡng toàn. Trong một đời của chúng ta, có được đồng thời cũng mất đi, may mắn hay bất hạnh chỉ khác biệt ở chỗ cái được và cái mất đó, cái nào nặng, cái nào nhẹ.
4. Trong trái tim mỗi người đều có một dòng sông nghẽn lại ở đó,nó chia trái tim chúng ta thàng hai bờ : bờ trái mềm yếu,bờ phải lạnh lùng ; bờ trái cảm tính,bờ phải lý trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng ước mơ,đấu tranh và tất cả những hỷ nộ ái ố của chúng ta,còn bờ phải có những vết tích nóng bỏng của mọi quy tắc trên thế gian in vào tim chúng ta. Bờ trái là giấc mộng,còn bờ phải là cuộc sống.
5. Bình yên cũng là một dạng của hạnh phúc.Hạnh phúc đó rốt cục cũng là một dạng của tình yêu.Có thể đau khổ cũng là dấu hiệu cho tình yêu,nhưng suy cho cùng cái kết cục viên mãn nhất của tình yêu mà con người ta hằng mong mỏi phải chăng là những tháng ngày bình yên sao?
6. Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữa chỉ là 1 ánh mây để tô điểm. Thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của nó và cũng bày tỏ sự lưu luyến đối với nó nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả bầu trời bao la.
7. Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi.
8. Định luật Murphy: ” Khi bạn căm ghét một người, anh ta sẽ luôn xuất hiện trước mặt bạn mọi lúc mọi nơi, còn khi bạn muốn gặp một người lại không thể tìm được anh ta.
9. Có thể những điều anh nói em sẽ mãi mãi không thể hiểu được, anh đã quen với cảnh nghèo, nhưng anh không thể để người con gái mà anh yêu thương phải chịu cảnh nghèo
10. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa- những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.
11. Rất nhiều người khi đã lướt qua nhau sẽ trở thành người xa lạ.
12. Trái tim của chúng ta, một thời rộn ràng trong ngực, nóng bỏng đến mức không lúc nào yên, sốt sắng muốn đi tìm người chia sẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ lạnh giá, lạnh giá đến mức chúng ta phải khép chặt mình, rụt rè cảnh giác, chỉ sợ không giữ được hơi ấm mong manh còn sót lại.
13. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa – những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.
14. Ai yêu trước, người ấy sẽ thua
15. Anh đối xử với cô không bằng cô đối xử với anh, đó cũng có thể là do tình yêu anh dành cho cô không nhiều như cô dành cho anh, nhưng xét cho cùng tình yêu không phải là buôn bán, làm sao có thể đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối, nếu nhất thiết pải có một người yêu nhiều hơn, thì đó là cô cũng chẳng sao. Nếu cô bỏ ra mười phần, anh chỉ đáp lại năm phần, thế thì cô cho anh hai mươi phần, không phải anh sẽ trả cô mười phần đó sao?
16. Chính cô là người quyết định yêu, không ai ép cô, thế nên chỉ cần dồn mọi tâm huyết để yêu, không phải lúc ở bên anh cô cũng thấy vui đó sao? Tuổi xuân có hạn, điều này không sai, nhưng cô càng không thể phí hoài tuổi xuân trong sự do dự và chờ đợi. Vì cô không biết vài năm nữa, cô có còn được trẻ trung đáng yêu như bây giờ hay không, có còn can đảm bất chấp tất cả như hiện tại hay không? Vậy thì tạo sao không tranh thủ hiện tại, tranh thủ lúc cô vẫn còn đang có những cái cần có để yêu hết mình?
17. Hiện thực chính là những điều tàn nhẫn như vậy đấy, nó luôn luôn hủy diệt niềm tin của bạn trong lúc bạn không hề hay biết, hủy diệt những lời hứa mà bạn tưởng rằng bạn có thể thực hiện. Trưởng thành là gì? Khi một đưa trẻ biết kim cương đẹp hơn hạt pha lê xinh xắn thì đứa trẻ này đã trưởng thành, Trần Hiếu Chính hiểu được điều này sớm hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác.
18. Cô gái mà anh yêu trong sáng ngây thơ, cô yêu tất cả những điều tràn đầy thú vị, không biết buồn khổ là gì, cô là Ngọc diện Tiểu Phi Long quả quyết dũng cảm, người đàn ông của cô, phải đem lại cho cô một bầu trời bao la. Còn anh, anh chỉ có một mái hiên tồi tàn. Dĩ nhiên, chỉ cần anh muốn, anh tin là cô sẽ mãi mãi ở bên anh, không hối hận, nhưng khi vị ngọt của tình yêu nhạt phai, trước những trăn trở, lo toan trong cuộc sống, liệu có vì anh mà cô biến thành một người phụ nữ tiều tụy và thực dụng hay không? Anh khẽ rùng mình, nếu có một ngày như thế, anh sẽ căm hận chính bản thân mình – một điều đáng sợ hơn là khi ngày đó đến, anh sẽ căm hận cô.
19. Những lời mẹ nói đều rất tàn nhẫn, nhưng bà nói đúng, sự lựa chọn của anh chính là giữa bản thân anh và Trịnh Vi. Anh nhìn bàn tay mình đang chầm chậm dỡ ngôi nhà ra thành từng mảnh vụn – thực ra sự lựa chọn đã ở trong lòng anh từ lâu.
20. Vi Vi, đến một ngày nào đó em sẽ hiểu, con người ai cũng phải yêu mình trước. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng
21. Xét cho cùng, tất cả các cô gái đều là quả vải, tươi ngon chẳng được mấy ngày, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai vẫn còn đang là ẩn số của đàn ông, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi.
22. …Con gái là gì cũng không quan trọng, chỉ sợ gặp phải hoàng tử hành tây trong truyền thuyết thôi. Cậu muốn nhìn thấy trái tim chàng, chỉ còn cách là bóc hết lớp áo này đến lớp áo khác, chảy nước mắt; cuối cùng cậu mới biết rằng, hóa ra hành tây không hề có trái tim
23. Hoàng tử hành tây không có trái tim… nhưng nếu không thử, không rơi lệ, làm sao biết nó không có trái tim?
24. Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.
25. Đã đến nước này, Trịnh Vi, chỉ mong có một chút tự tôn, phủi tay mà bỏ đi, không giữ được tình yêu, ít nhất phải giữ được lòng tự trọng. Nhưng giây phút này đây Trịnh Vi tự nói với mình, nếu ta không cứu vãn được tình yêu của ta, lòng tự trọng có thể khiến ta không đau khổ ư?
26. Biết làm thế nào, sau buổi chia tay với anh ở sân vận động, ngủ một giấc dậy, cô cảm thấy trời như sập xuống. Nhưng mở cửa sổ ra, sau cơn mưa bầu trời rực rỡ làm sao, dòng người đi qua cửa sổ bận rộn, mỗi người mỗi vẻ, hoặc buồn, hoặc Trái Đất này không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật tự nhiên của nó, trong giấc mơ cô tuyệt vọng đến mức không tin rằng sẽ còn ánh mặt trời. Nhưng hôm sau mặt trời vẫn lên như thường, cuộc sống vẫn tiếp tục với dòng chảy của mình.
27. Tớ không khóc, tớ sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua
28. Tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều biến thành cát bụi.
29. Tình cảm không phải là cái vòi nước, nói mở là mở, nói đóng là đóng. Cô đã sống hết mình cho mối tình đó mà không giữ lại điều gì. Nhưng anh đã ra đi bất ngờ trong lúc cô hạnh phúc nhất, giữa chừng không có cãi nhau, không có chiến tranh lạnh, không cho cô cơ hội dừng lại, để nhiệt tình vơi bớt, giống như một bài hát, hát đến đoạn hay nhất, bất ngờ phải dừng lại.
30. Không sai, cô yêu Trần Hiếu Chính, trước kia yêu, hiện tại vẫn yêu. Nhưng anh nói đúng, con người phải biết yêu mình trước, có phần đắng, nếm một lần là đủ rồi.
Trích Dẫn Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây
1. Yêu đương một thời, giờ hóa thành tro bụi
2. Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phủ bằng tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài, về sau cô càng lúc càng ít nghĩ về tất cả những gì dính dáng tới anh, cuối cùng đến cả trong giấc mơ cũng không còn thấy nữa.
3. Sự trung thành của đàn ông như tình yêu chân thật, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù có tiền hay không đều đã là bản tính, khác biệt chỉ ở chỗ cám dỗ nhiều hay ít mà thôi…
4. Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiều thế nào là hạnh phúc …
5. … Khi còn son trẻ, chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc, …thì ra anh vẫn ở đây.
6. Mỗi bông hoa là một thế giới,mỗi chiếc lá riêng một phiến bồ đề,Trình Tranh cố nhiên là một cậu con giời,cô tuy chỉ là một ngọn cỏ ven đường nhưng cũng tự mình là độc nhất vô nhị.
7. Từ khía cạnh y học mà nói,mất đi cảm giác đau cũng là một dạng bệnh,hơn nữa còn khá nguy hiểm,bởi vì một người nếu không biết đau là gì thì anh ta sẽ không thể biết bệnh tình của mình nghiêm trọng đến mức nào.
8. Biết rằng cô đã ở bên người ta, anh đau sót “Tôi vốn ngỡ rằng cậu vẫn chưa biết cách yêu người khác, hoá ra chỉ là cậu không biết cách yêu tôi”, “Bồ Tát cũng không biết được tôi buồn ra thế nào!
9. Ai mà chẳng có nguyện vọng không thể thực hiện, nếu tin tưởng có thể làm cho cậu vui vẻ hơn, thế thì việc gì phải không tin chứ
10. Em đã bảo với mình, là em không cần anh nữa. Không có anh, em không còn phải đoán già đoán non, xem anh có yêu em không, không cần phải rón rén e dè sợ sẽ mất anh. Em không đi tìm anh, không liên lạc với anh, không muốn nghe bất cứ việc gì dính dáng đến anh, tận đến lúc tình cờ bắt gặp anh…Em căm hận anh, em còn hận mình hơn vì một đằng khinh thường anh, nhưng một đằng lại chẳng quên nổi anh! Anh đã bao giờ thử mở lòng đi yêu một người rồi kết quả là chẳng được gì chưa? Anh đã thử cảm giác cả những giây phút tuyệt vọng nhất vẫn còn muốn chờ đợi chưa?
11. Có lúc lý trí mách bảo chúng mình làm một số điều tỉnh táo chính xác , thế nhưng tình cảm thì lại cứ khăng khăng đi ngược đường .
12. Thời gian trôi qua, vết thuơng dù sâu tới đâu cũng đã đóng thành thứ vảy vô hình, cùng với máu thịt quyện vào , chỗ bị thương sẽ trở nên càng cứng chắc hơn.
13. Không, anh sẽ không buông tay đâu, cho dù làm tổn thương lẫn nhau thì anh vẫn muốn ở bên em.
14. Khi còn son trẻ chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn. Ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây…
15. … Cũng phải, người ta luôn phải nếm trải cái không hạnh phúc thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc …
16. … Ai trong tim chẳng có một tòa thương thành …
17. Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiều thế nào là hạnh phúc. Khi còn son trẻ, chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây.
18. Đúng vậy, mong sao anh chẳng thể có hạnh phúc, như vậy anh mới có thể mãi mãi nhớ đến em.
19. Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phũ phàng bằng tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài…
20. Rất trân trọng tất cả những gì mình có được lúc này, có điều con tim vẫn thiếu vắng một mảnh nào đó, bản thân không hề phát hiện ra….chỉ biết cả lúc vui mừng nhất trong lòng vẫn cứ thấy quạnh hiu, nửa đêm tỉnh giấc trống vắng khôn cùng, chẳng thể nào bù đắp cho nổi.
21. Tô Vận Cẩm, cái gì em cũng ko nói, tại sao em ko nói! Thứ đàn bà ích kỷ này, dựa vào cái gì chỉ có thể là anh đi tìm em, chứ em thì ko thể đi tìm anh, bốn năm rồi, anh vẫn cứ ở đây, nhưng em thì ở đâu chứ? ”Cô ở đâu ư? Cô vốn chẳng đi đâu xa, có điều ko dám quay đầu lại..
22. Tình yêu khiến chúng ta như bước trên băng mỏng.
23. Một người đã có thời gần gũi như da thịt trên người, hóa ra cũng bặt vô âm tín giữa biển người mênh mông.
24. Tình cảm thật sự là một thứ mạnh mẽ phải không? Không cần biết thứ tự. Không cần biết lý do. Tôi quen cậu ấy 18 năm. Thích cậu ấy 18 năm. Nhưng 18 năm đó, lại không thể so sánh với mấy tháng có cô xuất hiện
25. Tất thảy tình yêu đều có thể vứt bỏ được, chỉ cần anh đủ tuyệt vọng.
26. Có lúc lý trí mách bảo chúng mình làm một số điều tỉnh táo chính xác, thế nhưng tình cảm thì lại cứ khăng khăng đi ngược đường
27. Thực ra, để thấu hiểu một con người, đâu chỉ cần mỗi thời gian
28. Trên thế giới này đâu có điều luật nào quy định rằng anh yêu một người, người ấy bắt buộc phải yêu lại anh
29. Ai trong tim chẳng có một tòa thương thành
Trích Dẫn Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức
1. Có những người phụ nữ không yêu cầu nhiều, không quan tâm anh ta có gì, cũng không quan tâm việc ở cùng anh ta sẽ phải vượt qua bao nhiêu khó khăn; nhưng họ lại muốn rất nhiều, đó là toàn bộ trái tim chân thành của người đàn ông đó, nếu như không được, thà rằng buông tay.
2. Chuyện tình cảm giống như người ta uống nước, ấm hay lạnh bản thân tự biết, người ngoài cuộc có thể hiểu được bao nhiêu.
3. Nếu người con gái không thể tìm được người cưng chiều cô ấy, vậy thì có người để bản thân cô ấy có thể cưng chiều và chăm sóc cũng không phải tốt sao?
4. Những người không hiểu ý nghĩa của sự thề hẹn mới dễ dàng thề hẹn, nếu thật sự biết trân trọng lời thề thì sẽ sợ hãi hứa hẹn.
5. Đây là lần đầu Tư Đồ Quyết phải đứng nhìn tình cảm của mình dần dần tan biến, rõ ràng muốn cứu vãn nhưng chỉ có thể để nó đi xa, cảm giác bất lực này thật làm lòng người lạnh giá. Lúc này cô mới biết thì ra trên đời này có những việc không phải dựa vào cố gắng là có thể nhận được báo đáp.
6. … nếu sớm muộn cũng chấm dứt thì cần gì phải cố chấp về hình thức chia tay chứ. Anh ấy đi rồi, vẻ đẹp của buổi tối đều giống nhau, có gì mà không thể thay đổi, ngoại trừ chuyện cô không cần vì yêu mới yêu.
7. Tư Đồ Quyết tin vào trực giác của mình, cô có thể cảm thấy sự tồn tại của cô trong lòng Diêu Khởi Vân không phải như vậy, ít nhất tình bạn ngàn vạn lần chịu giày vò làm khổ mới được xây dựng lên này, không phải chỉ mình cô xem trọng. Nhiều khi, cô rõ ràng cảm thấy ánh mắt cậu dừng trên người cô, nhưng khi cô nhìn cậu thì cậu lại thản nhiên chăm chú vào nơi nào đó mà chẳng có cái gì để nhìn.hông cần cũng được.
14. Cô gái cậu khát vọng có tấm lòng son sắc trong sáng vô tư, Khởi Vân không nghi ngờ vào thời khắc này chỉ cần cậu gật đầu là cô có thể cùng cậu đi đến chân trời góc bể. Nhưng chân trời góc bể ở đâu? Chẳng phải nó còn vô biên vô hạn hơn hiện thực xám xịt này?
15. Nhân lúc anh vẫn còn chưa yêu em đến thế, nhân lúc anh còn chưa nói ra câu đó, nhân lúc anh vẫn còn chưa làm việc gì phải chịu trách nhiệm, chúng ta cứ như vậy quên đi, đúng không?
16. …tật xấu lớn nhất của con người không phải ở chỗ tin tưởng và không ngừng theo đuổi kết quả mình cho là đúng, mà chính là sau khi thực hiện rồi lại phát hiện kết quả kia rất xa với những gì mình có thể chấp nhận.
17. …sự tôn trọng và đối xử tử tế là tương tác qua lại, hơn nữa con đối xử tử tế với người mạnh hơn con thì chẳng coi là gì cả, có thể đối đãi tốt với người có vị thế thấp hơn mình mới thể hiện lòng dạ bao dung.
18. Xưa nay, cô là người nhiệt tình, tuỳ tâm sở tại, nếu đã muốn ở bên Diêu Khởi Vân thì sẽ ở bên cậu, niềm vui hôm nay là của hôm nay, còn điều của tương lai vẫn xa xôi như kiếp sau ấy. Tựa như cô ngoan cố tìm kiếm sự chấp nhận của Diêu Khởi Vân, chẳng qua cũng chỉ là thái độ đồng ý của cậu, còn thực sự ý nghĩa phía sau sự chấp nhận cũng không quan trọng. Tuy nhiên, chỉ là một cái vòng rẻ mạt vô cùng mà giờ lại khiến cô có cảm giác “trách nhiệm”, giống như cậu đã dành cái gì đó cho cô, mà cô cũng đã đem thứ gì đó gắn chặt lên người cậu. Tất cả không thay đổi, nhưng dường như tất cả lại không như cũ nữa. Tư Đồ Quyết trẻ tuổi bỗng nhiên cảm thấy nếu lúc này cô ngẩng đầu lên sẽ thấy Diêu Khởi Vân vẫn đang nắm chặt tay mình đã thành ông già tóc điểm muối sương, nếp nhăn hằn sâu, quần áo vẫn gọn gàng tỉ mỉ, điều này thật sự là chuyện khiến cô hạnh phúc.
19. …giống như một kẻ đói bụng chọn một quả táo trong đống hoa quả, cừa cắn một miếng, không thấy mùi vị như mình tưởng tượng, lại cắn thêm một miếng, thấy thế này mới đúng,vị quả táo phải như thế, cứ thế vô tình gặm sạch chỉ còn trơ hột…ha ha, mấu chốt không ở chỗ “gặm”, mà là chỗ ăn xong rồi, em chợt nhận ra mình đã no căng, dù trước mặt em còn đầy chuối, dứa, dưa hấu hay lê thì em cũng chẳng muốn thêm gì nữa.
20. Em nói đúng, anh chẳng đem lại được cho em cái gì cả. Sớm biết như thế, lúc đầu cần gì phải yêu nhau?
21. Cả thế giới đều có thể hoài nghi cô, chỉ riêng anh là không thể. Nhưng đáng buốn là có lẽ từ trong tiềm thức cô đã biết anh sẽ không tin, cả thế giới đều có thể tin cô, chỉ có anh chẳng chịu tin.
22. Có lẽ cô không nên ương ngạnh như thế để giờ đây chẳng thể quay đầu lại được. Nếu cô khóc lóc hay vật vã phân trần thanh minh có lẽ anh sẽ thấy dễ chịu hơn chăng?
23. Khi Đàm Thiếu Thành đứng ngoài cửa nhà cô cười nói: Khởi Vân rất cẩu thả, làm rơi cả thẻ ngân hàng ở chỗ cháu mà chẳng biết. Cô thấy mình chưa thua.
24. Cô Diêu thấy hiện giờ cô đang rất thất thế nên cả ngày châm chọc khiêu khích, quá quắt hơn là đem chuyện Diêu Khởi Vân cùng Đàm Thiếu Thành về quê thắp hương cho cha mẹ ra kể lể trước mặt cô cả một buổi chiều, cô vẫn thấy mình chưa thua.
25. Nhưng khi anh vì báo đáp ân tình của nhà Tư Đồ hoặc vì Cửu An Đường sớm muộn cũng thuộc về mình mà nhận lấy một cô gái đã bại hoại thanh danh, đến bản thân anh còn khinh bỉ thì cô chợt nhận ra mình đã thua từ lâu rồi, nói rằng vẫn cố gắng chống chọi, không lùi bước, không đổi lời chỉ là lừa mình gạt người.
26. Anh sợ kí ức của mình như chiếc đồng hồ cát vậy, càng ngày càng vơi đi, cuối cùng sẽ có một ngày phai nhạt. A Quyết, bảy năm rồi, anh chẳng còn nhớ nổi nụ cười của em, giọng nói của em….Hàng ngày, anh không dám hồi tưởng lại vì quá hèn yếu, sợ bản thân đau khổ, nhưng lại chẳng muốn lãng quên. Vậy nên khi em đi rồi, anh vẫn ở lại trong hồi ức.
27. Chữ “quên” kết hợp từ chữ “vong” và chữ “tâm”, nghĩa là phải chết cả cõi lòng mới có thể lãng quên. Cô chưa bao giờ quên, bởi quá khứ quá đắng cay quá đau đớn. Cô đã bao lần tưởng tượng ra vẻ hối hận của Diêu Khởi Vân, tưởng tượng rằng anh vẫn vấn vương không sao dứt nổi những hồi ức cũ. Nhưng chính vì đã tưởng tượng ra cảnh đó quá nhiều lần nên lúc đối diện với sự thật trước mắt, khi niềm vui sướng ban đầu quá đi, cô chợt nhận ra mình không thỏa mãn như vẫn tưởng, cô không chút hả hê trước những nỗi đau của anh. Cô đã nhiều lần hình dung ra sự sám hối của anh để tự an ủi mình trong những tháng ngày dài đằng đẵng. Đối với cô như vậy là đủ, còn Diêu Khởi Vân thật sự ra sao chẳng còn quan trọng nữa.
28. Thời gian cứ chậm chậm trôi qua, dần dần cô cũng nản lòng. Nhưng trước khi cô tuyệt vọng, người cô đợi đột nhiên lại tới, tay cầm một chiếc ô đen. Anh đứng trước mặt cô, vẻ mệt mỏi phong trần, dường như phải đi một quãng đường dài.
Trích Dẫn Cho Anh Nhìn Về Phía Em
1. Cuộc sống cũng giống như kính vạn hoa vậy, bạn tưởng rằng mình chỉ xoay nhẹ một tí thôi nhưng thực ra bên trong nó đã biến hóa rất nhiều, biến thành cả một thế giới khác.
2. Nếu như ta không thể thay đổi được sa mạc, thì chỉ còn cách biến mình trở thành cây xương rồng mà thôi.
3. Phượng Hoàng Sự an ủi của ngôn ngữ dù có xuất phát từ thiện ý, thì thực ra cũng chẳng hề có tác dụng gì ngoài việc một lần nữa nhắc nhở người được an ủi rằng họ đáng thương biết bao. Những việc phải xảy ra vẫn sẽ xảy ra, phải đau lòng cũng vẫn phải đau lòng.
4. Rất nhiều thứ có thể lặp lại, lá cây khô héo vẫn có thể xanh lại, những thứ quên rồi có thể nhớ lại, nhưng người chết rồi không thể sống lại, tuổi xuân qua rồi vĩnh viễn không thể trở lại lần nữa.
5. Trên đời này có hai thứ không thể nắm giữ, một là chuyện cũ, một là mưa hoa bay.
6. Họ sống trong cùng một thành phố, rất nhiều lần, có thể xe của anh đã phóng vụt qua trước mặt cô, có thể hai người đã đi lướt qua nhau giữa hai giá hàng trong siêu thị, có thể giữa cùng một ngã tư đông đúc, anh và cô, kẻ rẽ hướng Nam người quành hướng Bắc, hay có thể trong một quán ăn nhỏ vô danh, chỗ anh ngồi là chỗ cô vừa đứng lên…
7. Cho dù thật sự có hoàng tử thì cũng không phải người con gái bình dân nào cũng có thể trở thành cô bé lọ lem. Cô bé lọ lem là gì? Chính là người phụ nữ được toàn vẹn về mọi thứ trừ việc có một bà mẹ ghẻ.
8. Rất nhiều thứ có thể lặp lại, lá cây khô héo vẫn có thể xanh lại, những thứ quên rồi có thể nhớ lại, nhưng người chết rồi không thể sống lại, tuổi xuân qua rồi vĩnh viễn không thể trở lại lần nữa.
9. Có người từng nói với em câu này, anh ấy nói, trên đời này có hai thứ không thể nắm giữ nổi, một là chuyện cũ, hai là mưa hoa bay.
10. Khi tất cả mọi người đều nói anh ấy thích bạn, chỉ duy nhất mình anh ta chưa nói ra, có lẽ chuyện đấy không phải là thật.
11. Tình yêu là nổi đau mà con người không nỡ trút bỏ
12. Chúng tôi sống trong cùng một thành phố, rất nhiều lần, có thể xe của cô ấy đã phóng vụt qua trước mặt tôi, có thể hai chúng tôi đã đi lướt qua nhau giữa hai giá hàng trong siêu thị, có thể giữa cùng một ngã tư đông đúc, cô ấy và tôi, kẻ rẽ hướng Nam người quành hướng Bắc, hay có thể trong một quán ăn nhỏ vô danh, chỗ cô ấy ngồi là chỗ tôi vừa đứng lên…
13. Bữa tiệc thanh xuân đã tàn, ai sẽ là người chi trả?
14. Hai người có thích ánh trăng không? Hôm nay mười bốn, mai mới là rằm, nhưng tôi vẫn thích ánh trăng hôm nay hơn, bởi sau ngày rằm sẽ là trăng khuyết, còn trăng mười bốn vẫn có thể đợi đến ngày mai.
15. Khi tất cả mọi người đều nói anh ấy thích bạn, chỉ duy nhất mình anh ta chưa nói ra, có lẽ chuyện đấy không phải là thật.
16. Hai người có thích ánh trăng không? Hôm nay mười bốn, mai mới là rằm, nhưng tôi vẫn thích ánh trăng hôm nay hơn, bởi sau ngày rằm sẽ là trăng khuyết, còn trăng mười bốn vẫn có thể đợi đến ngày mai.
17. Nếu như ta không thể thay đổi được sa mạc, thì chỉ còn cách biến mình trở thành cây xương rồng mà thôi.
Trích Dẫn Phù Thế Phù Thành
1. Thời gian sẽ khiến người ta quên đi lý do yêu một người, và cũng sẽ quên lý do thù hận. “Mãi mãi không quên” chỉ là một thứ xa xỉ, cần rất nhiều tâm huyết, dũng khí, sự kiên định, thậm chí là phải liên tục ru ngủ chính bản thân mình.
2. Mọi người đều nói, ngựa tốt không nhai lại cỏ, bởi vì, thứ cỏ nhai lại đó phần nhiều thấm nước bọt của con ngựa khác. Nhưng nếu phía trước chỉ có gai góc, thì liệu bạn có nhai lại thứ cỏ đó không? Nếu đi thêm mấy bước nữa có thể sẽ bị chết đói trên đường, bạn có nhai lại không? Huống chi, phần lớn mọi người đều không phải là những con ngựa tốt, tiếp tục kiếm tìm có thể chỉ toàn gặp những cây khô cằn cỗi, quay đầu lại thì chỉ cần sự thỏa hiệp và dũng khí trong một khoảnh khắc mà thôi.
3. Hạnh phúc chẳng có liên quan đến thứ gì cả, nó chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi, bạn có chờ đến cả cuộc đời, có khóc đến khô nước mắt, trái tim có nhỏ máu, và dù bạn có ít gặp gỡ, chia ly, tan rồi hợp, hợp rồi tan, thì cuối cùng những điều mà bạn có được cũng không bằng những người sống tầm thường.
4. Ánh sáng tưởng rằng đã là nhanh nhất, nhưng bóng tối mãi mãi chờ nó ở phía trước.
5. Mà thực ra cái gọi là tương lai, cũng chỉ là do nhiều ngày hôm nay tạo nên.
Vì một tương lai không thể nắm bắt, mà bỏ lỡ ngày hôm nay có thể chạm tay vào.
Như thế phải chăng là quá ngu ngốc?
6. Ánh sáng tưởng rằng đã là nhanh nhất.
Nhưng bóng tối mãi mãi chờ nó ở phía trước.
7. Tìm một người bạn không khó.
Nhưng những động vật từng dựa vào nhau trải qua muà đông, đến muà xuân năm sau có còn nhận ra nhau nữa không?
8. Những người biết nhiều thường suy trước tính sau khi làm một việc gì đó, và thường thường hay dừng lại bởi vì họ quá rõ hậu quả cuả chuyện đó.
Con người ta, càng hiểu rõ thì lại càng thấy sợ.
Vì vậy, người già mới sợ chết.
Dũng cảm không phải là một đức tính tốt đẹp, mà chỉ là sự vô tri và trống rỗng trong một khoảnh khắc.
Nếu người ấy nói lúc nào cũng tỉnh táo thì chẳng qua họ đã bị thứ gì đó che mắt. Và điều đó khiến người ta tạm thời quên đi hậu quả của nó.
9. Nhà cách mạng vĩ đại Engels đã nói rất chính xác, đàn bà yêu đàn ông là thuộc tính xã hội, còn đàn ông yêu đàn bà là thuộc tính tự nhiên. Bất cứ lúc nào cũng đừng mang ý định thuyết phục thuộc tính tự nhiên bằng thuộc tính xã hội.
Những câu trích dẫn của Tân Di Ổ ở trên đúc kết từ một loạt những lời thoại hay và câu nói hay nhất trong các tác phẩm truyện của Tân Di Ổ, và bài viết cũng phân theo nhiều tác phẩm của tác giả để các bạn có thể tiện theo dõi. Bên cạnh là những bộ truyện thu hút người đọc thì một số tác phẩm của Tân Di Ổ đã được chuyển thể thành phim truyền hình.
Trên là toàn bộ những câu trích dẫn hay trong truyện của Tân Di Ổ được đọc giả yêu thích nhất, hy vọng bài viết sẽ giúp ích cho các bạn nào thích những lời thoại hay trong các tác phẩm của Tân Di Ổ, và đừng quên nhấn like và share bài viết nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết 110+ STT, Quotes & Trích Dẫn Ngôn Tình Hay Trong Truyện Tân Di Ổ Tại Danh Mục Quotes & Trích Dẫn Hay Trong Tiểu Thuyết của Blog TinBanDoc.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- 90+ STT, Quotes & Câu Nói Hay Trong Đam Mỹ Tiểu Thuyết, Ngôn Tình
- 80+ Quotes Hay Tiếng Việt Tâm Trạng, Ngôn Tình Buồn & Nhập Tâm
- STT, Quotes & Trích Dẫn Trong Tiểu Thuyết Ngôn Tình Của Lâm Địch Nhi
- STT, Quotes & Trích Dẫn Hay Trong Truyện Đông Cung – Phỉ Ngã Tư Tồn
- 50+ STT, Quotes & Trích Dẫn Hay Năm Tháng Vội Vã – Cửu Dạ Hồi
- STT, Quotes & Trích Dẫn Hay Tiểu Thuyết Ngôn Tình Của Đồng Hoa
- STT, Quotes & Trích Dẫn Ngôn Tình Hẹn Đẹp Như Mơ – Phỉ Ngã Tư Tồn
- STT, Quotes & Trích Dẫn Tiểu Thuyết Ngôn Tình, Lãng Mạn – Cố Mạn
Để Lại Một Bình Luận