Chùm Thơ Về Bà Ngoại Kính Yêu!
Thơ về bà ngoại thay cho lời muốn nói, rất thích hợp để bạn nghĩ về người bà yêu quý của bạn. Những bài thơ với câu từ mộc mạc, giản dị sẽ giúp bạn thể hiện được tình cảm yêu thương với bà. Và những câu thơ viết về bà ngoài thường ẩn chứa nhiều kỷ niệm, một tình yêu của bà và cháu mà không gì so sánh được.
Tuổi thơ của mỗi người trôi qua theo mỗi cách khác nhau sẽ có những kỷ niệm, dấu ấn đặc biệt riêng nhưng với những đứa trẻ ở vùng quê yên bình xa xôi, thì tuổi thơ gắn liền với hai tiếng “bà ngoại”. Khi trưởng thành, đôi khi người ta cứ mải miết đuổi theo những giấc mơ cao rộng chốn thị thành để nuôi hoài bão mà lại quên mất “vườn bùi chốn cũ”, mái ấm mà ta được sinh ra và khôn lớn. Và có đôi lúc, chúng ta quên bà giữa rất nhiều thứ hoa và đam mê của tuổi đôi mươi. Và cũng có lúc chúng ta khiến đôi mắt bà đăm chiêu nghĩ ngợi. Nhưng chúng ta không biết được rằng, chỉ có một thứ khiến bà hành phúc và nó đủ lớn để những nốt buồn bị khỏa lấp, đó là bà mong chúng ta được hạnh phúc, khỏe mạnh, và làm người tử tế.
Ngoại Ơi – Tác Giả: Trần Thị Huệ
Ông tôi mất trong thời kỳ kháng chiến
Ngoại một mình nuôi mẹ đến đôi mươi
Ngỡ gả chồng được nhắm mắt buông xuôi
Ai dè lại ngậm ngùi nuôi đứa cháu
Mẹ trở dạ một ngày vô cùng xấu
Trạm xá nghèo thoảng mùi máu nồng tanh
Mẹ gượng cười trút hơi cuối mỏng manh
Nói xin lỗi xong an lành buông bỏ
Bên nhà nội chê tôi là điềm gở
Nói bố rằng mày chọn nó hay tao
Bố đứng hình chẳng biết phải làm sao
Nhưng phút cuối vẫn rút sào bỏ bến
Từ bữa đó ngọn lửa hồng ba nến
Một lụi tàn một bỏ bến tha hương
Ngọn bé ti theo chân ngoại lên đường
Về chòi nhỏ tựa nương bờ vai cũ
Ngoại nghèo khó cơm ăn đâu có đủ
Nước cháo đường thay bầu vú ngọt mê
Ngày qua ngày ngoại cặm cụi làm thuê
Nuôi tôi lớn cũng chưa hề than vãn
Ngoại kể lại vì tôi sinh thiếu tháng
Nên ốm rền nhìn vừa chán vừa thương
Năm lên sáu đeo cặp sách tới trường
Như cái nấm chỉ có xương bé tị
Sáng đến lớp chiều ngồi chơi gốc thị
Nhặt lá vàng xếp thành lũy ngăn sông
Chiếc màu xanh tựa dân chúng trên đồng
Chiếc nâu đỏ tựa ngoại xâm vây hãm
Bông hoa này là ngoại trong áo xám
Nổi nhất đồng bởi mình dám vùng lên
Chiếc cành khô vừa cứng lại vừa mềm
Là cái cách để luyện rèn ý chí
Tối thật tối ngoại về sau giờ nghỉ
Xắn áo quần làm việc vặt không tên
Bữa cơm chiều hai bà cháu bên hiên
Là rau muống với nồi cơm trộn sắn
Tôi nhớ rõ ngoại bắt ngồi ngay ngắn
Ăn từ từ thèm lắm cũng phải xin
Đi phải thưa về phải hỏi chớ quên
Sống thành thật không dối trên gạt dưới
Ngoại tần tảo không để tôi rách rưới
Áo ngoại sờn vẫn nói mới chẳng sao
Có chút dư là dành dụm cất vào
Ngoại nói sẽ tận tay trao khi cưới
Năm mười chín có anh bên xóm dưới
Thương thật lòng xin ngoại cưới về bên
Tôi chối hoài rằng ở phụ ngoại thêm
Nhưng ngoại mắng không đi liền từ mặt
Tôi theo chồng mà lo đèn ngoại tắt
Mắt ngoại mờ ai dìu dắt sớm hôm
Rồi việc nhà tới cả những bữa cơm
Không có cháu thân đơn cô quạnh lắm
Nâng chân bước hàng lệ rơi mằn mặn
Tái tê lòng thương ngoại lắm ngoại ơi
Cả cuộc đời chỉ gồng gánh rồi nuôi
Từ con gái tới cháu người không nhận.
Ngoại Tôi – Tác Giả: Kim Thạch
Đôi tay ngoại dụi đôi mắt
Nhoè
Trắng như cuộc đời
Cố nhìn thời gian trôi
Đêm dài và đứt đoạn
Nước chè và thuốc lá
Niềm vui và nỗi buồn
Đan xen bất tận
Đôi bàn tay sần sùi
Cố giữ những điều xưa cũ
Đôi bàn chân nặng nề
Cõng ngày tháng chậm đi
Cuộc Đời Của Ngoại – Tác Giả: Nguyệt Nga
Ngoại tôi gánh nặng cuộc đời
Một bên cơm áo bên thời con thơ
Ngoại tôi lẻ bóng bơ vơ
Chồng thì mất sớm có nhờ được đâu
Ngoại tôi mỏi gối đồng sâu
Tự cày tự cuốc thay trâu làm bừa
Quần quật từ sáng qua trưa
Oằn lưng ngoại cõng cơn mưa ngoài đồng
Ngoại cõng cả những bão giông
Ngoại khiến lũ lụt thành bông lúa vàng
Ngoại bắt cái nắng về làng
Giúp ngoại phơi phóng mùa màng chang chang
Ngoại nghèo nhưng rất đàng hoàng
Một đời thanh bạch chẳng màng của ai
Cho dù một nắng sương hai
Ngoại vẫn cần mẫn dẻo dai tháng ngày
Bây giờ con cháu quây quần
Qua rồi cái khổ hưởng phần thảnh thơi
Cháu con nhớ lắm ngoại ơi
Dù ngoại khuất bóng về nơi suối vàng!
Ngoại Tôi – Tác Giả: Châu Đoàn
Tay run run nắm ngoái trầu
Ngoại ngồi lặng lẽ mái đầu bạc phơ
Mắt nhìn đàn cháu ngu ngơ
Miệng cười móm mém bâng quơ một mình
Ngày xưa vì một chữ tình
Ngoại làm cô phụ lặng thinh đợi chờ
Nuôi đàn con dại ngây thơ
Đợi chồng năm tháng mịt mờ phương xa
Quê hương khói lửa can qua
Ông vì nghĩa nước non nhà ra đi
Nghẹn ngào giây phút chia ly
Ôm con ngoại tiển chồng đi dặm trường
Một mình ôm nổi sầu thương
Tháng năm chờ đợi tóc vương bạc màu
Để rồi quặn thắt tim đau
Hung tin ông mãi đi vào thiên thu
Bướm vàng đậu trái mù u
Ngoại giờ làm kiếp vọng phu thờ chồng
Tháng ngày cơ cực long đong
Nuôi con khôn lớn má hồng nhạt phai
Chịu bao nhiêu nổi đắng cay
Giọt mưa hay lệ rơi hoài vì đâu
Ngày dài rồi lại đêm thâu
Thuơng con Ngoại cố chôn sầu vào tim
Thời gian lặng lẽ im lìm
Cứ trôi trôi mãi nổi niềm hoài mong
Ngoại là biển rộng mênh mông
Là dòng suối mát ngọt trong tháng ngày
Ngoại là bao nổi đắm say
Trong con vẫn mãi nhớ hoài Ngoại ơi.
Ngoại Tôi – Tác Giả: Nguyễn Thành
Bao năm rồi ngoại vẫn ngồi lặng lẽ
Bên bếp than vắng vẻ những ngày đông
Những lo toan chẳng vướng bận trong lòng
Ngoài lặng đếm những ngày không có nắng.
Cháu con giờ cũng chẳng phải búp măng
Để lặng lẽ bên tre già mãi mãi
Mà bây giờ cháu con còn bươn chải
Giữa dòng đời để ngoại lại cô đơn.
Rồi mỗi năm vài ba bận chẳng hơn
Về với ngoại như cơn mưa ngoài bãi
Rồi vội đi dẫu chẳng là mãi mãi
Để ngoại buồn ngồi lại với bếp than.
Khi nhận ra ta mới thấy muộn màng
Mới thấy mình mang trong lòng ích kỉ
Cứ mải mê đi tìm những thi vị
Cho cuộc đời chỉ mỗi một mình ta.
Khi về quê con mới chợt nhận ra
Ngoại của con giờ đã già quá đỗi
Ngoại ơi ngoại! Hãy cho con xin lỗi
Cho con về bên ngoại mỗi sớm mai…
Quê Ngoại – Tác Giả: Loan
Về thăm quê Ngoại chiều nay
Ngoại không còn nữa cay cay mắt buồn
Gió se se lạnh đầu thôn
Ả chuồn chuồn ớt bồn chồn ngóng ai
Tuổi thơ gắn bó nơi này
Ngoại tôi bế ẵm chăm thay mẹ hiền
Bước chân dừng lại đầu hiên
Nhai trầu bỏm bẻm Ngoại nghiền ngồi đây
Da mồi tóc trắng như mây
Áo nâu nón lá sớm ngày ruộng nương
Mít thơm ,chuối chín bưởi bòng
Ngoài vườn lúc lỉu trả công Ngoại hiền
Ngoại ơi Ngoại giống bà tiên
Cho con mơ ước hồn nhiên tuổi hồng
Lời ru có cả non sông
Cánh cò chao liệng mênh mông xế chiều
Đêm đêm Ngoại đọc thơ Kiều
Kể chuyện cổ tích có nhiều người ngoan
Ngoại ơi nỗi nhớ miên man
Ước gì kéo ngược thời gian… Ngoại còn…
Ước gì Ngoại mãi bên con
Ngả đầu nũng nịu dỗi hờn Ngoại yêu
Ước sao có được phép mầu
Ngoại còn sống mãi tâm đầu bên con
Quê hương dáng Ngoại mãi còn
Tuổi thơ in dấu trong con… Suốt đời
Thời gian xin hãy ngừng trôi
Ngoại đang đứng đó nhìn tôi …mỉm cười…
Ngoại Tôi – Tác Giả: Tùng Lâm
Ba mẹ chia tay con về với ngoại
Đi học trường làng chân đất mưa trơn
Manh áo lụa dì khéo tay may lại
Hạt gạo nương cõng sắn bắp khoai thơm.
Nhạt vỏ vôi, miếng trầu cay đắng nghét
Lặng lẽ ngoại ngồi tắc nghẹn từng đêm…
Cúi xuống nâng con giữa đường gẫy gánh
Lòng ngoại bao la dung dị thảo hiền.
Tóc ngoại trắng hoà dấu ngày mưa nắng,
Dáng trúc cong nương gió giật chiều giông
Thương cánh cò mềm đêm mưa đồng nội
Ầu ơ ngoại dỗ cháu nồng giấc ngoan.
Con Sẽ Về Ngoại Ơi – Tác Giả: Châu Đoàn
Cho tôi được trở về thăm quê ngoại
Thăm miền Tây vườn sai trái bốn mùa
Trưa nắng hè cùng lội ruộng bắt cua
Trời lộng gió đem lùa trâu tắm mát
Ánh chiều buông thả trên sông bàng bạt
Vẳng xa đưa lời ai hát ngọt ngào
Mẹ cần cù ngồi giặt áo cầu ao
Cha lội vũng hái mớ rau chấm mắm
Quê ngoại tôi tuy nghèo nhưng đầm ấm
Thương mái tranh thương lắm những hàng dừa
Thương cầu tre vẩn lắt lẽo đong đưa
Ngày hai buổi sớm trưa cùng chung bước
Thương đường đê lối xanh um cỏ mượt
Mà ngày xưa Mẹ đưa rước tới trường
Thương con đò khi sớm nắng chiều sương
Vẩn cần mẫn tháng năm trường đợi khách
Ngoại ngồi đó tiếng ngoái trầu lách cách
Bên ngoài hiên mưa tí tách đang rơi
Mắt chân chim trông về phía chân trời
Hằng mong đợi thằng cháu nơi xa thẳm
Quê ngoại tôi vẩn ngàn đời đẹp lắm
Có người em đằm thắm đợi tôi về
Để một ngày pháo đỏ ngập đường quê
Cùng dệt lại mối duyên thề mơ ước
Rồi mai đây mòn gót chân xuôi ngược
Con sẽ về lau mắt ướt Ngoại ơi.
Cảm Ơn Ngoại – Tác Giả: Linh Nhi
Bạn tôi tâm sự đôi lời
Ngày xưa từ thưở đôi mươi vặn vừa
Sống kề bên Ngoại sớm trưa
Hàng năm dù có gió mưa kéo dài
Đến hai hai tháng mười hai
Phải đưa Ngoại viếng tượng đài nghĩa trang
Vòng quanh Ngoại thắp nén nhang
Tấc cả chiến sĩ tên vàng khắc bia
Chẳng phải quyến thuộc nọ kia
Rưng rưng mắt lệ đầm đìa niệm vong
Ngoại rằng mấy chục năm ròng
Ông đã nhập ngũ nhưng không thấy về
Ngày ấy như một cơn mê
Tin ông tử trận… câu thề chia phôi
Bà đang độ tuổi đôi mươi
Ôm con thơ dại khóc người ra đi
Thân ông lưu lạc biên thuỳ
Mộ chưa tìm được đoàn quy quê nhà
Hy vọng ở một nơi xa
Ông được ai đó… như bà… thắp hương
Nghe chuyện dạ thấy yêu thương
Mến phục nữ thục can thường sắc son
Cảm ơn Ngoại đã cho con
Thấy hoa lòng nở… vẹn tròn nghĩa ân
Đời nay… chân giả… thật nhân
Tâm Ngoại soi sáng muôn phần niềm tin
Tin đời còn có chữ tình
Tin còn người tốt biết mình biết ta..
Nỗi Nhớ Mùa Đông – Tác Giả: Châu Đoàn
Tôi ngồi đây ôm nỗi nhớ mùa đông
Đêm buốt giá chạnh lòng trai viễn xứ
Biển mênh mông chập chùng cơn sóng dữ
Chợt nghe buồn đời lữ thứ nỗi trôi
Bao yêu thương ngày củ đã xa rồi
Giờ còn lại trong tôi niềm trăn trỡ
Quê hương ơi sao vẩn hoài mong nhớ
Bao năm rồi mà cứ ngỡ hôm qua
Đêm cô đơn mang nặng kiếp xa nhà
Mưa hay lệ chan hoà lên đôi mắt
Giữa trời khuya không gian như trầm mặc
Cơn gió nào se sắt lạnh bờ môi
Không biết giờ nơi quê củ Ngoại tôi
Có còn ngồi chờ mong thằng cháu dại
Đã bao năm mà nó chưa trở lại
Bước sông hồ đi mãi tận trời xa
Bởi vì nghèo nên nó phải bôn ba
Tìm tương lai nơi phồn hoa đô hội
Với quê hương tôi là người có lỗi
Để Ngoại già bao đêm tối đợi mong
Rồi mai đây ai đấp lạnh quạt nồng
Khi những buổi chiều đông hay nắng hạ
Dẫu dòng đời trôi về trăm vạn ngã
Quê hương là tất cả chỉ một thôi
Tôi sẽ về mơ giấc ngủ đầu nôi
Lời ru ngọt bồi hồi bên cánh võng
Cho yêu thương còn hoài trong lắng đọng
Để nghe lòng vơi nỗi nhớ mùa đông.
Ngoại Và Em – Tác Giả: Thanh Đạm
Tôi quên chuyện cũ lâu rồi
Mà sao lại đến làm tôi nhớ hoài
Thu về đuổi nắng chạy dài
Mưa bay nhè nhẹ mắt ai đượm buồn
Cây thì đổ lá vàng ươm
Mùa thu lại đến cây buồn lá rơi
Tôi yêu em đã lâu rồi
Tự nhiên năm cuối em rời bỏ tôi
Gặp nhau em chỉ mỉm cười
Chẳng thèm chào hỏi đãi bôi câu nào
Sau này tôi biết tại sao
Gia đình em cấm dính vào với tôi
Tôi là vết xấu ở đời
Không cha,mẹ bỏ còn đòi trèo cao
Thương tôi ngoại bảo tào lao
Mẹ đi công tác vùng cao chưa về
Quê mình phong kiến nặng nề
Mẹ con chưa muốn trở về nữa thôi
Tôi hay ngửa mặt lên trời
Thầm mong trời giúp mẹ tôi về nhà
Tháng năm cứ thế trôi qua
Học song đại học rồi ra đi làm
Gia đình em chuyển vào nam
Ngoại thì yếu lắm toàn nằm ít đi
Lại còn hay khóc mới kỳ
Lâu lâu lại hỏi em đi đâu rồi
Cháu đi tìm nó về thôi
Ngoại xin đuợc nói một lời cảm ơn
Tôi thương ngoại lẫn ngoại buồn
Nhớ con thương cháu nên buồn vậy thôi
Trước khi chối bỏ cuộc đời
Gọi tôi ngoại nói con ơi ngoại về
Cuộc đời sao quá nặng nề
Cả đời bà ngoại chưa hề biết vui
Ngồi bên mộ ngoại khóc vùi
Đến khi mở mắt tối thui bầu trời
Đứng lên tôi gọi ngoại ơi
Ngoại nằm yên nghỉ ở nơi suối vàng
Về nhà mai cháu lại sang
Nhà còn mình cháu bỏ quàng bỏ xiên
Về nhà chưa phút nào yên
Nhưng tôi vẫn mở hòm riêng ngoại dùng
Nhìn vào sổ ngoại ghi chung
Tên em cùng với tiền dùng giúp tôi
Bây giờ tôi hiểu hết rồi
Vì sao ngoại cứ gọi hoài tên em
Ngoại còn viết bảo tìm em
Chuyển lời ngoại biết ơn em suốt đời
Còn tôi chỉ biết lạy trời
Ngoại ơi con sẽ cả đời ơn em
Duyên xưa ai chắp cho liền
Để cho nỗi nhớ khỏi phiền muộn nhau
Yêu nhau thi phải tìm nhau
Thương nhau thì hãy vì nhau mà về
Còn tôi đang tỉnh hay mê
Nhớ em thương ngoại tình quê đợi chờ
Một Đất Tình Thâm – Tác Giả: Kim Bằng
Cớ sao Ngoại lạc chốn này
Người thân con cháu ai hay Ngoại già?
Ngặt nghèo lụm cụm lê la
Chìa vành nón lá người ta hững hờ…
Một mình phố thị chơ vơ
Nheo quầng mắt đục như chờ bạn xa
Co ro vỉa phố chiều tà
Thành đô nhộn nhịp Tây Ta ngóng nhìn…
Cửa hàng lộng kiếng xinh xinh
Ngang qua Ngoại ngắm bóng hình bạn thân.
Vui thay, tay bắt mặt mừng
Ân cần móm mém miệng rưng mắt cười…
Trút bầu tâm sự đầy vơi,
Nào con, nào cháu từng người nên danh.
Gật gù một bóng hai hình
Khuyên nhau chúc khỏe tự mình an tâm…
Bên hiên mưa đổ lệ thầm,
Thương ôi một đấng tình thâm Mẹ, Bà!
Chợt ngày hiền mẫu thoáng qua
Ta mồ côi giữa xót xa cảnh đời..!
Bà Ngoại – Tác Giả: Mai Hồng Thu
Ngày đầu tiên tôi đi thăm mộ ngoại
Đứng lặng người nước mắt chảy trên môi
Người mà tôi yêu kính nhất trên đời
Giờ nằm đấy rã rời trong cát bụi
Cuộc đời tôi có bao nhiêu buồn tủi
Có ngoại cùng chia xẻ buồn vui
Ngoại của tôi, giờ tay đã buông xuôi
Tôi đứng đấy ngậm ngùi trong thương tiếc
Ngày hôm nay tôi về thăm đất Việt
Sau bao ngày biền biệt kiếp tha hương
Nhớ ngày nao khi cất bước lên đường
Tôi đã nguyện sẽ tìm đường trở lại
Đã bao năm cuộc đời tôi khắc khoải
Cánh nhạn buồn…tin báo…ngoại ra đi
Cuộc đời ơi cho tôi được những gì
Khi ngoại đã ra đi và đi mãi
Cả cuộc đời tôi còn xin nhớ mãi
Những tháng ngày đã có ngoại bên tôi
Nói gì đây tất cả đã muộn rồi
Tôi bất hiếu thấy tâm mình tội lỗi
Tôi đau khổ ngậm ngùi và bối rối
Ôi chao buồn khi nói tiếng chia phôi
Chẳng bao giờ ngoại trở lại bên tôi
Cho tôi nói những lời yêu thương nhất
Ngoại của tôi sống một đời cơ cực
Tháng năm dài khi đã mất tình thân
Đã cô đơn trong nhung nhớ bâng khuâng
Vì cũng đã một lần xa quê mẹ
Ngoại của tôi đã bao lần nói khẽ
Rất nhớ nhà với bao kẻ thân thương
Bởi Bắc Nam đang ngăn cách đôi đường
Tình thân thuộc đành dặm trường thương nhớ
Ngoại của tôi đã bao lần than thở
Biết làm sao để giúp đỡ anh nghèo
Bởi vì mình cũng “bụng đói mõm treo”
Và cuộc sống còn đang theo thời thế
Ngoại yêu tôi vẫn luôn thầm rơi lệ
Cô đơn nhiều nhưng không thể nói ra
Giờ đây tôi cũng một kiếp xa nhà
Tìm về ngoại, nhưng ngoại đà đi mãi.
Ân tình xưa tôi vẫn còn thiếu ngoại
Như mộ buồn đang khắc khoải niềm đau
Ngoại của tôi giờ đang ở phương nào
Cho tôi đến cùng tìm vào dĩ vãng
Cho tôi đến tìm vui buồn năm tháng
Để vơi sầu gom những mảnh tim tan
Giấc mộng thơ, chợt nhớ vẫn bàng hoàng
Cầu nguyện ngoại ở Thiên Đàng an nghỉ.
Ngoại Tôi – Tác Giả: Tấn An
Ngoại ơi…! Một chiều tà con về thăm quê
Nơi con sông dài, cho một thời tuổi thơ tắm mát
Hàng tre xanh bát ngát lưng trời
Có con trâu già đang nằm, chờ tiếng sáo diều ngày xưa trở lại
Ngoại ơi…! Con đứng đây mà nước mắt vơi đầy
Nơi quê hương mà con đã ra đi
Nơi bao đêm Ngoại nằm trăn trở
Nay con về, tìm quê hương tuổi thơ đã qua
Nhưng bổng nhiên…! Một chiều tà con về thăm Ngoại
Mà hoa cau khô héo rụng đầy ngoài sân
Lòng con bổng thấy quạnh hiu
Gió lay cành trúc, Ngoại tôi đâu rồi…!
Ngoại Tôi – Tác Giả: Phạm Thiên Chương
Ngoại ơi khi con gọi người,
Thì lòng con quặn nhói.
Hình ảnh ngày xưa bà cháu ta sớm tốị
Bên chén canh dưa, vài con nhộng rang vàng.
Ngoại nhìn con, ánh mắt người là con đường thánh thiện thênh thang.
Nở nụ cười từ bi, vốn đã trải qua nhiều khó khăn tất bật.
Vầng trán người đã đượm rõ nếp nhăn .
Thương mái tóc người đã trắng ngần ánh bạc.
Nhớ mỗi tối bên ngọn đèn dầu reo vàng nhạt.
Người kể cho con truyện cổ tích Thạch Sanh.
Và người bảo – xấu tốt rất mong manh.
Khuyên con lớn cố làm người có ích.
Bỗng dưng người ngập ngừng người ơi?
Khi đôi mắt đã đẫm đầy nước mắt.
Choàng tay ôm con,đôi môi ngậm nín bặt.
Khi bất chợt tình cờ con gọi một tiếng cha!
Ánh mắt người lạnh lùng nhìn xa xa .
Dường như nơi đó-hình ảnh một căn nhà hạnh phúc.
Bất chợt người thở dài,
Tay vỗ về âu yếm con.
Thời gian qua nhanh, con khôn lớn trong vòng tay của ngườị
Mười sáu năm ăn học-mài dũa nên người.
Cuộc đời cũng mỉm cười với những ai cố chí.
Khái niệm về mái ấm gia đình con đã hiểu.
Quý tình thương ngoại đã dành cho con.
Bỗng! một ngày, Ngoại vội vã ra đi.
Lúc chữ hiếu, chữ tình con chưa đền đáp.
Tay ai ấm ngày nào sao nay lạnh ngắt.
Ánh mắt thân thương, nay đã nhắm mãi còn đâu.
Giọng nói ấm áp,
Ngoại ơi! vẫn chén canh dưa, vẫn con nhộng rang vàng!
Nhưng ngoại tôi đã mất!
Nhớ Ngoại – Tác Giả: Mai Hồng Thu
Chẳng đợi Vu lan cũng nhớ hoài
Nhớ ơn dưỡng dục, đoạn trần ai
Lòng ngoại bao la như đại hải
Hòa vào lòng đất, rãi hương quê
Từ buổi chia ly, ít trở về
Mất đường báo hiếu, mãi sầu lê
Thương yêu gom đủ, nhưng không thể…
Đành gởi cho đời… thế ngoại thôi!
Có tiếc thương chi, cũng đành rồi
Noi gương sống tốt tựa ngoại tôi
Bao dung, nhẫn nhịn, tự vấn tội
Tưởng dễ, mà sao rối cả đời
Dẫu rối cả đời, dẫu chơi vơi
Tôi cố rèn thân để ngoại cười
Công ơn dưỡng dục như mong đợi
Xứng trọn kiếp người cháu ngoại tôi
- Thơ về bà nội kính yêu
- Thơ bà và cháu
- Thơ ông và cháu
- Thơ về mẹ ý nghĩa
- Thơ về mẹ đã mất
- Thơ về cha đã mất
- Thơ về ngày giỗ cha
Ở trên là những bài thơ về bà ngoại kính yêu với tình cảm dạt dào được thể hiện qua từng câu thơ được sưu tầm từ nhiều tác giả. Hàng ngày, có nhiều bài thơ hay về tình yêu, cuộc sống được cập nhật và đăng tải trên danh mục thơ của blog ChieuTa.Com. Hãy thường xuyên ghé thăm và đọc những bài thơ mới nhất nhé, chúc các bạn có những phút giây thư giãn bên những vần thơ.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Gợi Ý 17+ Bài Thơ Về Bà Ngoại Kính Yêu & Tình Cảm Dạt Dào Tại Danh Mục Thơ Việt Nam của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Bài Viết Liên Quan:
- 25+ Bài Thơ Về Ông Nội Dấu Yêu & Những Kỷ Niệm Ngọt Lành
- 18+ Bài Thơ Về, Thăm Lại Mái Trường Xưa Bồi Hồi & Xúc Động
- 22 Bài Thơ Về Cây Lúa Việt Nam Gắn Liền Với Người Nông Dân
- 19+ Bài Thơ Về Trường Học, Mái Trường Gợi Nhớ Tuổi Học Trò
- 12+ Bài Thơ Về Lòng Yêu Nước, Tổ Quốc, Đồng Bào & Dân Tộc
- 10+ Bài Thơ Hay Về Tinh Thần Đoàn Kết, Tương Trợ & Vượt Khó
- 13+ Bài Thơ Viết Về Cô Giáo Mầm Non Hay & Ý Nghĩa Nhất
- Tuyển Tập 7+ Bài Thơ Về Bà Nội Kính Yêu Hay & Cảm Xúc Nhất
Để Lại Một Bình Luận