Bài thơ Đưa Con Đi Sơ Tán (Xuân Quỳnh), tác giả viết về những ngày tháng sơ tán. Mở đầu là hình ảnh người mẹ và con thơ trong cảnh sơ tán suốt đêm thâu. Hình ảnh đứa trẻ thơ cười thích thú khi xe chuyển bánh, nhìn phố lùi lại bên đường, con chả biết và con chưa thể biết. Tháng ngày sơ tán người con có nhiều môi trường sống mới, làm quen nhiều anh chị, với yêu thương của bàn ngày đêm ấp ủ.
Đưa Con Đi Sơ Tán (Xuân Quỳnh)
Mười một tháng theo bà đi sơ tán
Còn dại thơ con chưa biết cách xa
Nghĩ thương con cai sữa suốt đêm qua
Vú mẹ căng con khóc hoài không ngủ!
Xe chuyển bánh con reo cười thích thú
Nhìn phố ta lùi lại bên đường
Bàn chân xinh trong lòng mẹ nhảy luôn
Con chả biết – con chưa thể biết
Dãy cột điện chạy về đâu mải miết
Những hàng cây lại đuổi những hàng cây
Bởi vì đâu Mic của ta bay?
Và thằng Mỹ mãi tận bên nước Mỹ
Lại sang đây làm con sơ tán thế
Để bây giờ mẹ sắp phải xa con!…
Ở nơi đây con có một gian buồng
Đàn gà bé với mặt ao cá quẫy
Một ông trăng tròn tới đêm mười bảy
Cả bầu trời xanh như mắt con xanh…
Con ở lại đây cùng các chị các anh
Với yêu thương của bà ngày đêm ấp ủ
Giữa đùm bọc của các cô các chú
Trăm nhớ thương mẹ gửi nơi này
Như lệ thường con theo mẹ giơ tay
Mẹ lên xe, bà sợ con sẽ khóc
– Kìa! (Bà chỉ vu vơ nơi bụi rậm)
Con ngước ngìn tàu chuối lung lay
Lĩnh Nam, 25-4-1967
Đoạn thơ cuối là lời thơ chia cắt mẹ và con, người mẹ tiếp tục lên xe, con thì ở lại với bà. Bạn có cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Đưa Con Đi Sơ Tán” (Xuân Quỳnh – Nguyễn Thị Xuân Quỳnh) Của Tác Giả Xuân Quỳnh Trong Tập Hoa Dọc Chiến Hào (1968) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận