Bài thơ Khán Giả Của Tôi (Xuân Quỳnh), tác giả viết về tiếng hát và khán giả bắt đắt dỉ. Bài thơ viết về tiếng hát trong hoàn cảnh hành quân, nhưng con đường mái phố, những buổi chiều và bến bờ lạ. Lời bài hát qua những chặn đường, Đường Trường Sơn, Đất Tây Bắc, Dãy Hoàng Liên… qua bao miền đất lạ, nhưng bao giờ khán giả cũng là quen.
Khán Giả Của Tôi (Xuân Quỳnh)
Khi tôi cất lên tiếng hát của tôi
Những phông màn phía sau thành đồng ruộng
Thành dòng sông thành bầu trời thăm thẳm
Thành con đường, mái phố thân yêu
Thành ban đêm và những buổi chiều
Thành màu áo trên những bờ bến lạ…
Phía trước tôi là khán giả
Người làm nên tất cả những điều kia
Người trở về sau cuộc chia ly
Người buổi chiều vừa gieo xong thửa mạ
Người mới qua ồn ào buổi chợ
Người tan tầm nhà máy giao ca…
Nhìn vào tôi bao ánh mắt thiết tha
Cùng chia xẻ với tôi niềm ao ước
Cùng với tôi qua trăm miền đất nước
Và cùng tôi chung hạnh phúc buồn vui…
Tôi nào đâu quen một riêng ai
Trước mặt tôi là muôn vàn khán giả
Đường Trường Sơn những năm giặc phá
Dưới hầm sâu tôi hát các anh nghe
Các anh san đường cho những chuyến xe
Các anh phá hàng ngàn bom nổ chậm
Các anh từng qua bao trận đánh…
Trăm mắt nhìn đăm đắm hướng về tôi
Các anh tìm trong bài hát những khung trời
Màu nắng sáng bên ngoài lòng đất
Những miền quê sau rừng lẩn khuất
Một cánh đồng xanh ngắt lúc ra đi…
Rồi con đường lại thêm những chuyến xe
Các anh hát thêm bài tôi đã hát
Đất Tây Bắc, mùa đông tê buốt
Bản làng xa tôi chưa biết bao giờ
Sân khấu làm giữa khoảng rừng thưa
Vách núi dựng hai bờ tiếng hát
Có bà mế sau đêm biểu diễn
Sờ vai tôi: “Con có rét không con?”
Tôi xiết bàn tay mế run run
Nhìn ánh đuốc nối nhau về phía núi
Dãy Hoàng Liên trên đỉnh cao vời vợi
Tôi hát cùng với núi với ngàn cây
Ngồi xem cùng với lá và mây
Khán giả tôi là hai người quan trắc
Lúc chia tay anh còn luyến tiếc
“Các cô về, ai hát chúng tôi nghe”
Thép gai ngăn bên này với bên kia
Chúng tôi hát giữa những người giữ chốt
Các anh lắng nghe cùng với cát
Lắng nghe cùng cây súng xiết trong tay
Không lấy chi để lòng được tỏ bày
Mẫu đơn dại mấy cành – Tôi vẫn nhớ
Tôi đã tới những miền đất lạ
Nhưng bao giờ khán giả vẫn là quen
Vẫn là người bè bạn, anh em
Những cuộc đời đẹp hơn ngàn tiếng hát
Những thao thức những vui buồn mãnh liệt
Là linh hồn cho tiếng hát của tôi
Màn mở ra, đèn đã sáng lên rồi
Trước mặt tôi là cuộc đời rộng lớn
Tôi có nói được điều gì tốt đẹp
Trước những tấm lòng bền bỉ gian lao
Trước muôn vàn khán giả thân yêu
Muôn ánh mắt đang nhìn tôi tin cậy?
Bài thơ còn cho thấy sự quan trọng của khác giả, được xem là linh hồn trong tiếng hát, là những thao thức vui buồn mãnh liệt. Bạn có cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ: “Khán Giả Của Tôi” (Xuân Quỳnh – Nguyễn Thị Xuân Quỳnh) Của Tác Giả Xuân Quỳnh Trong Tập Lời Ru Trên Mặt Đất (1978) Tại Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
Để Lại Một Bình Luận